Về trường hợp của H. [6]

Đã đăng Về trường hợp của H.
[1]
[2] [3] [4] [5][6]

 

rồi tôi lại nằm mơ thấy lại con đường đi học buổi hoa niên, như những giấc mơ trước đó, tôi cũng thấy mình từ trường học trở về quê, lần này thì đám binh sĩ ăn vận quần áo rằn đen chặn tôi lại nơi bờ sông, mày là thằng nào, bọn họ hỏi, tôi nói tôi là học trò ở trường học trở về nhà, học trò à, hãy lấy hết sách vở giấy bút của nó rồi đuổi đi, một người cao to trong bọn họ lệnh, lập tức bọn lính vận áo quần rằn đen lục sóat người tôi làm tôi sợ chết khiếp, tôi ngã xuống, thiếp đi, lúc  tỉnh lại  tôi lơ mơ thấy mình đang ở vào một thời khác, hay là do những câu chuyện kể của mẹ tôi về những cuộc tranh ngôi đổi chủ thời xa xưa mới khiến tôi rơi vào cảm giác mơ hồ như thế, là con ngựa chiến, chứ không phải người đàn ông đội mũ có ngù đang cỡi nó, đã làm cho tôi hiểu ra: con ngựa nòi xứ khác, chứ không phải nòi ngựa quê tôi, nhảy chòm lên để dẫm tôi, nhưng tôi đã chạy tránh kịp, thấy mình còn sống, và  biết là mình đang ở vào một nơi xa lạ, nơi  nào thì tôi không biết, nhưng lúc hoàn hồn đứng nhìn đám kỵ binh, thấy cả người lẫn ngựa đều xa lạ, tôi biết  xứ sở mình đã thuộc về ai đó, thì ra đám binh sĩ vận áo quần rằn đen với đám lính kỵ này là cùng một giuộc, khi hiểu ra điều này tôi đã chắc mẫm là mình đang ở vào một thời khác, hãy tiến lên, ở trong mơ tôi nghe người đàn ông đội mũ có ngù hét lên, đám kỵ binh xông tới, rồi tất cả đều nhảy xuống ngựa, bắt đầu đốn ngã cây cối, và đào bới, tôi núp ở một buội rậm cách khá xa bờ sông để nhìn trộm, hãy lật tung bờ sông lên, chúng nó chôn giầu ở đây, người đàn ông đội mũ có ngù lại hét lên, mặt trời ngã về chiều, nắng nhạt nhòa, bấy giờ bờ sông đã bị đào bới thành hào sâu, đám lính kỵ mất hút đâu bên dưới mặt đất, họ đào tìm gì vậy nhỉ, ngồi núp chỗ buội rậm, tôi nghe thắc mắc trong lòng ghê gớm, ở trong mơ, quả tình lúc bấy giờ tôi cũng không biết là mình đang đi đâu, về đâu, không thấy gì cả, thưa ngài, đám lính kỵ bỗng nhảy hết lên bờ, thưa nói với người chỉ huy của bọn họ, người đàn ông đội mũ có ngù lại nhảy xuống hào sâu, một chặp lại nhảy trở lên bờ, đi thôi, ông ta lệnh, bọn lính kỵ kéo đi hết, ở trong mơ tôi thấy mình lang thang ra đường lớn để tìm ngựa trạm, người  đưa thư đang ngồi trên lưng ngựa, bạn muốn gửi thư cho ai,  nghe người đưa thư gọi mình là bạn, tôi biết tôi đã trưởng thành, tôi nói là muốn gửi cho cha mẹ tôi, người đưa thư hỏi cha mẹ tôi ở đâu, tôi nói là mình cũng không biết, những vẫn đọc to lên: con xin gửi lời thăm, mong cha mẹ  bình an, người đưa thư liền lập lại lời tôi, tức học thuộc lời tôi, rồi quất ngựa ra đi, đêm đã xuống,  tôi quay lại bờ sông, buồn bã ngồi ở bờ hào bọn lính kỵ vừa đào, chỉ cảm thấy đơn độc, chứ không thấy sợ, nhưng đã có ánh đuốc di chuyển về phía tôi, rồi tôi đã nhìn thấy những ông già thông thái cầm đưốc đứng trước  mặt mình, bạn đừng sợ, vì bọn quan quân ngu xuẩn đã rút hết về hang ổ bọn chúng, thấy những ông già thông thái cũng gọi mình là bạn, tôi  cảm động lắm, họ chỉ nói với tôi thế, rồi hết thảy đều nhảy xuống hào sâu, liền sau đó, tôi chìm vào những nghĩ ngợi của mình, còn những ông già thông thái thì chìm vào công việc của họ, tôi có nghĩ ngợi về công việc  họ đương làm, nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ không ra, chỉ nghe họ chuyện trò nhau, những thứ họ đang nói với nhau với tôi là rất lạ, về lúa nước, về đất nung, về tiền sử, về đám quan quân ngu xuẩn, vân vân,  vào khoảng nửa đêm, những ông già thông thái đã trở lên bờ, tôi thấy người nào cũng mang theo một túi vải nặng đầy, sau khi lấp xong cái hào nơi bờ sông, bọn họ hỏi tôi có muốn đi với bọn họ không, thưa có, tôi vội đáp, ở trong mơ tôi thấy mình đã đi tới chỗ  người chép sử bằng miệng, có cả những ông bà lão và những con trai con gái, có cả những bà chị có con mọn, có cả những em bé mới bắt đầu tập nói, những văn bản đất nung ca ngợi bọn cày ruộng và dệt vải chứng tỏ đây là  văn minh lúa nước và tiền công nghiệp dựa trên nền tảng tự do tư duy, mấy nghìn năm tổ tiên ta lấy chữ viết để truyền bá canh nông, kỷ nghệ, và lưu giữ những tập tục thiêng liêng, nay đám vua chúa ngu dốt  phế bỏ chữ viết, truy đuổi giấy bút, chúng chỉ  lo tìm kiếm sách vở  chôn giấu, đã đào bới đất lên và để đó,  không biết đây là dấu tích của một nền văn hóa cổ xưa, văn hiến của  nước  đến buổi suy vi, một trong những ông già thông thái xướng lên, mọi người cùng xướng lên theo, tôi cũng xướng lên theo, và giật mình tỉnh giấc, thấy như mình đang ở vào một thời khác,

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.