Nó là thứ hơi thở của đất

kinh văn đạo Ruộng của chú tôi có chỗ như cuộc mô tả một thế giới đa phức nào đó gòm có cả những châu báu ngọc ngà, những nước mắt, phân, và rác, một thứ sáng thề ký chăng, người đem niềm háo hức mù lòa phân phát khắp nơi, rồi nằm nghĩ ngợi, những giọt vắn giọt dài cứ trào ra, những hình hài thân thuộc  hay không thân thuộc từ đấy dấy lên giữa cái khoảng trống như thứ ánh mắt thèm khát của con vật bị đói lâu ngày, khởi thủy là nhìn hay sao, có ai đó hỏi, không phải, người buộc lòng không thể im tiếng [trước chú tôi có nhà hiền triết nói thế giới là cái nhìn của ông ta, nhưng đấy là chuyện khác/ghi chú của người viết]  người nói, và những giọt vắn giọt dài như thứ tương tư hùng hậu nhất cứ trào ra giữa cái khoảng trống như nỗi sợ hãi của toàn thể những sợ hãi gộp lại, lũ chim trống nơi rừng cây trắc bá cứ từng lúc tru lên, hốt hoảng, và lầm than, mấy trăm ngày đêm chúng đi tìm bạn tình không có, lũ chim mái bỗng dưng bặt dạng, một cuộc chơi phóng túng, hay là thử thách của người, không biết, rừng không tiếng hót của chim như thể cung đàn giữa chừng bỗng ngưng, và cái cách giãy giụa bằng đôi cánh để bay của lũ chim trống như thể vách đá đổ, suối rừng vỡ nứt, hay khởi thủy là một cuộc dục tình, không phải, người buộc lòng không thể im tiếng [trước chú tôi có nhà hiền triết nói đến cái libio, một thứ bản năng của con người, nhưng đấy lại là chuyện khác/ ghi chú của người viết] người nói, và nghe thấy có quá nhiều tiếng chân của lũ thú trên rừng, có những tiếng chân giống tiếng cựa mình của rong rêu, có những tiếng chân như cơn gió giật giữa mùa, có tiếng chân như tiếng thác đổ, tiếng chân giống tiếng cựa mình của rong rêu là lũ cua cá đang chạy trốn cuộc đuổi bắt của bọn hươu nai, tiếng chân như cơn gió giật là của bọn hươu nai đang chạy trốn cuộc đuổi bắt của lũ cọp, và tiếng chân của lũ cọp tham mồi thì nghe như thác đồ, lũ chúng, con nào cũng chạy với những con mắt như chẳng nhìn thấy gì ngoài kẻ đối địch với mình, và ở một nơi nào đó trên mặt đất, anh [người đàn ông] đang đuổi theo ngọn gió xuân rười rượi những biến tấu, đang băng qua đồng ruộng, núi đồi, biển cả, băng qua những triều đại của loài vỏ cứng, loài thân mềm, băng qua các thế hệ của rừng tai ga, rừng ngập mặn, chín cửa mười cửa phù sa, gió chướng,  cho đến khi nàng [người phụ nữ] hiện ra với bao nhiêu là gương mặt, ôm chặc lấy dáng vẻ đa nguyên của nàng [ người phụ nữ] anh cứ gào lên, chảy ra từ những tiếng gào là sắt thép, củi đun, áo, mũ, giày, dép, văn chương, triết học, ngai vàng, địa ngục, [trước chú tôi cũng có người tả sức mạnh của tình yêu,  nhưng đấy là chuyện khác/ chú thích của người viết] anh [người đàn ông] cứ ôm chặc lấy nàng [người phụ nữ] cho đến khi mặt trời lặn, mặt trăng lặn, chim lặn, cá lặn, cho đến khi cả anh và nàng [cả người đàn ông và người phụ nữ] không còn nghe một chút máu nào còn chảy trong người mình, không phải chết, mà không biết là mình đang chết, không biết là mình đang biến thành ngọn lửa sờ không thấy nóng [ trước chú tôi có nhà hiền triết Heraclius, nước Hy Lạp cổ , cũng nói về lửa, nhưng đấy là thứ lửa khác/ chú thích của người viết] thế giới cứ tiến triển theo thứ nhịp điệu mù lòa,