HEART OF DARKNESS/GIỮA LÒNG TĂM TỐI-JOSEP CONRAD [Ba Lan –Anh, 1858-1925]

 

 

Only 40,000 words long, this story of colonial brutality is a mesmerisingly ambiguous voyage into the darkest parts of the soul/ Chỉ 40.000 từ, câu chuyện về sự tàn bạo của thực dân này là một chuyến đi mơ hồ đầy mê hoặc vào những phần đen tối nhất của tâm hồn
https://www.theguardian.com/…/journeys-in-literature-heart-…
.
Conrad’s famous novella is based on a real journey the author took up the Congo in 1890, during King Leopold II of Belgium’s horrific rule. It is a fantastic, imaginative journey to find a man named Kurtz who has lost his mind in the African jungle. It is a journey into inner space; a metaphorical investigation into the turbid waters of the human soul. It is a political journey into the dark heart of European colonialism. It is a nightmare journey, into horror. It is a journey to nowhere, set on a boat lying motionless and at anchor on the river Thames, which also “has been one of the dark places on the earth”/ Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của Conrad dựa trên một cuộc hành trình có thật, tác giả đã đến Congo vào năm 1890, trong thời cai trị khủng khiếp của vua Leopold II nước Bỉ . Một hành trình tuyệt vời, giàu trí tưởng tượng để tìm một người đàn ông tên Kurtz, người đã mất trí trong rừng rậm châu Phi. Cuộc hành trình vào không gian bên trong; một cuộc điều tra ẩn dụ về vùng nước đục của tâm hồn con người. Một hành trình chính trị vào trái tim đen tối của chủ nghĩa thực dân châu Âu. Một hành trình ác mộng, thành kinh dị. Đó là một hành trình đến hư không, đặt trên một chiếc thuyền nằm bất động và neo đậu trên sông Thames, cũng là một trong những nơi tối tăm trên trái đất.
Sam Jordison
[https://www.theguardian.com/…/journeys-in-literature-heart-…]

.

I

Nellie, con thuyền hành trình lắc lư quanh giây neo [nhưng] cánh buồn không chút giao động, và nó đang nghỉ ngơi. Gió gần như lặng im, con nước dâng lên, và xối xuống dòng sông, việc duy nhất với nó [lúc này] là dừng lại và chờ lượt thủy triều khác.

Cửa sông Thames(*) trải dài trước chúng tôi như sự bắt đầu cho một cuộc hải hành bất tận. Giữa cảnh biển khơi và bầu trời nhập vào nhau không còn trông thấy đâu là đường biên, và giữa thứ không gian minh bạch những cánh buồm rám nắng của những chiếc xà lang lênh đênh với thủy triều dường đứng chết lặng giữa những cụm tranh [sơn dầu] màu đỏ đạt đến sự sâu sắc nhất, với những sơi giây căng buồm lung linh màu véc ni. Một dãi sương mù sà xuống chỗ thấp nhất của bờ biển kéo dài ra cho tới biển trong thứ bằng phẳng màu véc ni. Một khoảnh tăm tối phủ lên Gravesend(*), và, tuy vậy, xa hơn về phía trước dường [đang] ngưng lại trong niềm sầu thảm bi ai, niềm bất động trầm lắng trùm lên thành phố lớn nhất và vĩ đại nhất trên mặt đất.

Giàm đốc công ty là viên đại úy và là chủ nhà của chúng tôi. Bốn người chúng tôi thân thiện nhìn phía đằng lưng ông khi ông ta đứng nơi mũi tàu nhìn ra phía biển. Toàn bộ dòng sông trông không có gì hơn là vẻ sông nước nửa vời . Ông là một thủy thủy có nhân cách đáng tin cậy có vẻ một phi công. Thật khó để nói công việc của ông không phải ở nơi lạch sông minh bạch, mà đằng sau ông, trong nỗi sầu thảm trầm lắng.

Như tôi đã nói ở đâu đó, giữa chúng tôi là sự ràng buộc với biển cả. Bên cạnh đó là việc giữ trái tim của chúng tôi lại với nhau trong thời gan dài tách biệt, điều này có tác dụng tạo ra trong chúng tôi lòng khoan dung trong mỗi một cá thể khác nhau- và ngay cả niềm tin vững chắc. Luật sư – người tốt nhất trong những bạn bè lớn tuổi – bỡi có nhiều năm sống và nhiều đức tính, anh chỉ gối lên sàn tàu, và nằm trên tấm thảm duy nhất. Người kế toán đã mang sẵn họp bài domino, và đang chơi đùa với thứ kiến trúc bằng xương. Marlow ngồi chân phải bắt chéo ra sau, tựa vào cột buồm phía lái. Anh có gò má hõm, nước da vàng, lưng thẳng, một diện mạo khổ hạnh, và, với đôi cánh tay buông xuống, lòng bàn tay hướng ra ngoài, có vẻ như một biểu tượng. Giám đốc, hài lòng với mỏ neo đã được giữ vững, đi ra phía sau và ngồi xuống giữa chúng tôi. Chúng tôi trao đổi nhau vài lời nhàn rỗi. Sau đó là sự im lặng phủ lên board con thuyền . Vì lý do này hay lý do khác chúng tôi không bắt đầu chơi bài domino. Chúng tôi cảm thấy mình [đang rơi vào] thiền định, và không có gì thích hợp hơn đắm nhìn. Ngày đang kết thúc trong sự thanh thản của tĩnh lặng và sáng rõ đẹp đẽ. Mặt nước tỏa sáng bình yên, bầu trời, không một dấu vết, cái bao la thân thiện của thứ ánh sánh chưa hoàn tất, sương mù dày đặc trên đầm Essex trông như dải lụa mờ ảo hân hoan, được treo từ đất liền có rừng cây mọc, và phủ xuống những bờ biển thấp trong những nếp gấp tinh tế. Chỉ có sự ảm đạm ở phía tây, nỗi âu lo thượng nguồn, trở nên sầu muộn hơn trong mỗi phút giây, như thể tức giận vì sự tiếp cận của mặt trời.

Và cuối cùng, trong mùa thu uốn vòng và không thể nhìn thấy của nó, mặt trời chìm xuống, và từ màu sáng trắng chuyển sang màu đỏ nhàm chán không có tia sáng và không có sức nóng, như thể đột ngột rời khỏi, đi vào cái chết bỡi sự va chạm sự ảm đạm đang bao phủ trên đám đàn ông

http://www.gutenberg.org/cache/epub/526/pg526-images.html

(còn tiếp)

______

(*)Sông Thames ở phía Nam nước Anh, là con sông quan trọng nhất ở Anh, nguồn cung cấp nước chính cho London. Đoạn sông ngay phía dưới cầu London được gọi là Pool

(*)Gravesend, một thị trấn cổ ở phía tây bắc Kent, Anh, 21 dặm về phía đông-đông nam của Charing Cross trên bờ phía nam của sông Thames đối diện với thành phố Tilbury thuộc ở Essex, miền đất đông nam nước Anh, đông bắc London

I
The Nellie, a cruising yawl, swung to her anchor without a flutter of the sails, and was at rest. The flood had made, the wind was nearly calm, and being bound down the river, the only thing for it was to come to and wait for the turn of the tide.
The sea-reach of the Thames stretched before us like the beginning of an interminable waterway. In the offing the sea and the sky were welded together without a joint, and in the luminous space the tanned sails of the barges drifting up with the tide seemed to stand still in red clusters of canvas sharply peaked, with gleams of varnished sprits. A haze rested on the low shores that ran out to sea in vanishing flatness. The air was dark above Gravesend, and farther back still seemed condensed into a mournful gloom, brooding motionless over the biggest, and the greatest, town on earth.
The Director of Companies was our captain and our host. We four affectionately watched his back as he stood in the bows looking to seaward. On the whole river there was nothing that looked half so nautical. He resembled a pilot, which to a seaman is trustworthiness personified. It was difficult to realize his work was not out there in the luminous estuary, but behind him, within the brooding gloom.
Between us there was, as I have already said somewhere, the bond of the sea. Besides holding our hearts together through long periods of separation, it had the effect of making us tolerant of each other’s yarns—and even convictions. The Lawyer—the best of old fellows—had, because of his many years and many virtues, the only cushion on deck, and was lying on the only rug. The Accountant had brought out already a box of dominoes, and was toying architecturally with the bones. Marlow sat cross-legged right aft, leaning against the mizzen-mast. He had sunken cheeks, a yellow complexion, a straight back, an ascetic aspect, and, with his arms dropped, the palms of hands outwards, resembled an idol. The Director, satisfied the anchor had good hold, made his way aft and sat down amongst us. We exchanged a few words lazily. Afterwards there was silence on board the yacht. For some reason or other we did not begin that game of dominoes. We felt meditative, and fit for nothing but placid staring. The day was ending in a serenity of still and exquisite brilliance. The water shone pacifically; the sky, without a speck, was a benign immensity of unstained light; the very mist on the Essex marshes was like a gauzy and radiant fabric, hung from the wooded rises inland, and draping the low shores in diaphanous folds. Only the gloom to the west, brooding over the upper reaches, became more somber every minute, as if angered by the approach of the sun.
And at last, in its curved and imperceptible fall, the sun sank low, and from glowing white changed to a dull red without rays and without heat, as if about to go out suddenly, stricken to death by the touch of that gloom brooding over a crowd of men.
http://www.gutenberg.org/cache/epub/526/pg526-images.html

.
.