Cửa vườn mở
với sự tuân phục của chú bé thư đồng
sự tuân phục những kẻ cầu nguyện thường đòi hỏi
và từ bên trong vườn ta nhìn thấy
chẳng cần có sự điều chỉnh nào đối với các sự vật
rằng mọi thứ đã yên bề, rõ ràng, trong ký ức
Ta biết những phong tục những hình thái tinh thần
và thứ hình thù ngôn ngữ mang tính cộng đồng và ẩn dụ đó
đã khiến cho con người ta gắn kết lại nhau
Ta chẳng cần phải nói ra
cũng không bắt phải thay đổi sự sai lầm
bọn họ những kẻ ở quanh ta ở đây quá biết ta
quá biết những phiền não và những yếu đuối của ta
Để vươn tới những điều cao cả nhất
rằng có lẽ Trời sẽ ban tặng cho chúng ta :
không là hạnh phúc cũng là thành đạt
nhưng chỉ đón lấy
như một phần Sự Thật chẳng thể chối từ
như đá và cây.
nguồn : poetryintranslation.com
SIMPLICITY
It opens, the gate to the garden
with the docility of a page
that frequent devotion questions
and inside, my gaze
has no need to fix on objects
that already exist, exact, in memory.
I know the customs and souls
and that dialect of allusions
that every human gathering goes weaving.
I’ve no need to speak
nor claim false privilege;
they know me well who surround me here,
know well my afflictions and weakness.
This is to reach the highest thing,
that Heaven perhaps will grant us:
not admiration or victory
but simply to be accepted
as part of an undeniable Reality,
like stones and trees.
Translated by A. S. Kline © 2008
Source: http://www.poetryintranslation.com