cổ tích của đất/đất- những vẻ đẹp vĩnh hằng

 

và vẫn dấu bên trong nó năng lực làm sản sinh những vẻ đẹp vĩnh hằng, tháng sáu hun hút nắng, từ làng Cù nhỏ bé nhìn lên núi Voi Nằm, hoa muồng đỏ rực góc nhân gian, màu thắm của hoa như đang cố xóa đi những lận đận vẫn từng ngày đậu lại nơi ánh mắt người làng, tôi thử đánh thức tình cảm mình, chợt thấy những giọt nước mắt của ai đó đang nhỏ xuống màu hoa muồng đỏ thắm, thì ra, vẻ đẹp vĩnh hằng là gòm có cả những lận đận nhân gian và màu thắm của hoa, có lần, đứng giữa ngôi làng Cù thân thiết của mình, đứng ở giữa mưa, tôi nghe như đang vang lên bản hòa âm diệu kỳ của tồn tại, thật ra, những hạt mưa chạm vào mặt đất làm phát ra những tiết tấu như có bàn tay ai đó đang say mê gõ nhịp,  thì chẳng phải thứ tiết tấu ấy là chỉ để dành riêng cho cõi nhân gian, tôi nghe như có lời đáp lại tự trong thẳm sâu nghĩ ngợi của mình, phải, để bù vào những kỳ khu bất trắc, và cũng tự trong thẳm sâu nghĩ ngợi, tôi nhìn thấy những mảnh đời ấu thơ của mình, mưa, tôi trần truồng chạy trong mưa, không còn nhớ gì cả, chỉ thấy có tôi và mưa, và những dòng sông mưa bắt đầu chảy qua mặt đất, tôi nằm dài trên dòng sông mưa, và chẳng mấy chốc đã  thấy mình đứng giữa cõi khác, cõi đẹp nhất của buổi ấu thơ, thì ra, vẻ đẹp vĩnh hằng là được nhìn thấy qua ánh mắt trẻ thơ

 

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.