ngày xưa
con chim bằng bay tám nghìn dặm
về biển nam để nói với lũ cá rằng
trời đất rộng lớn vô cùng
nhưng nếu có tấm lòng đến với
nhau thì chuyện gặp nhau không
phải là khó
1.
tôi cứ mường tượng một ngày vẫn còn mặt đất rừng cây sông hồ làng xóm
nhưng làng không còn có bóng người và lũ súc vật thân quen
rừng thì không còn có bóng chim và lũ thú
tôi cứ mường tượng một ngày như thế
và cảm thấy sợ
thứ cảm giác chưa từng trải qua
tôi cứ mường tượng một ngày như thế
và gọi là thời đất chết
2.
có lập lại không
hay chỉ nghìn năm một thuở phong nhiêu các loài giống chen nhau nơi mặt đất
không có loài giống nào hẹn với loài giống nào
nhưng bỗng một ngày
cuộc trùng phùng ngẫu nhĩ
ngày xưa
tôi chợt nhớ lời mẹ kể
con chim bằng bay tám nghìn dặm tới biển nam để nói với lũ cá
rằng trời đất rộng lớn vô cùng nhưng nếu có lòng đến với nhau thì chuyện gặp nhau không phải là khó
3.
nếu tôi sống được với loài chim
có thể một ngày khi rừng thức dậy với bình minh tôi cũng có thể ca hót như loài chim
hay khi nhìn thấy hoa xuân nở khắp núi rừng có thể tôi cũng vui sướng như lũ chim vui sướng
và khi không kiềm giữ được niềm vui nào đó có thể tôi cũng tung đôi cánh bay giữa trời cao
và em cũng chớ hỏi tôi
vì sao trong cuộc tiến hóa của muôn loài
chúng ta không tiến đến loài chim mà tiến đến loài giống con người
và tôi cũng không biết
nếu giờ đây tôi và em là chim thì em có hỏi tôi vì sao chúng ta lại không phải loài giống con người hay không
4.
tôi cứ mường tượng vào một ngày nào đó trong cuộc hội tụ phong nhiêu
các loài giống bay được giữa trời cao cứ tưởng bầu trời không đủ rộng lớn
và các loài giống chỉ chạy nhảy đi lại nơi mặt đất thì tưởng là mặt đất chật hẹp
sự lầm tưởng có tính cách định mệnh đã dẫn tới những cuộc tranh giành chỗ đứng vô cùng khốc liệt
những cảm thức ngu xuẩn về chỗ đứng trong cuộc tồn sinh vẫn cứ bám lấy các loài giống trong trời đất như một thách thức nghiệt ngã
5.
vào một sáng trong cuộc hội tụ phong nhiêu của các loài giống
lũ chim cu vẫn đang gù tình nơi bờ tre trước ngõ
chợt có người khách lạ đẩy chiếc xe chất đầy những ngọn khói đi vào sân
xin chào vị khách đầu tiên trong ngày
tôi nói
đầu tiên nhưng cũng là cuối cùng
khách nói
và bắt đầu dỡ những ngọn khói xuống khỏi xe đem đặt trước tôi
đây là quà tặng của những kẻ đã chết trong các cuộc tranh giành chỗ đứng trong trời đất
người khách nói và đẩy xe trở ra ngõ
tôi cứ đứng lặng giữa buổi sáng cuối thu nhìn những ngọn khói lửng thửng bay lên bầu trời cao
những ngày sau đó khi nghĩ đến sự có mặt của các loài trong trời đất
những cảm thức giả định của tôi trong sáng hôm ấy lại hiện ra trong tâm trí như những lời tâm huyết của tồn tại