Những ghi chú

tranh Jean-Michel Basquiat

 

 

ta thức ra thấy mình đang  trên đỉnh phù vân/trời viễn xứ đầy ắp lời lẽ tro tàn của các thế kỷ/lũ bạn ta có kẻ đến từ miền cổ sơ/chưa có con cò con vạc, chưa có đen trắng ra vào giữa cõi, chưa có tiếng khóc thầm của đất đai/các sự vật chỉ biết nhau bằng khoảng cách/ hay chỉ bằng các thứ tín hiệu u thiết và hoài nghi và trắc trở/lũ bạn ta có kẻ đến từ miền đương thời người ngợm trang bị đủ các thứ máy móc, trang bị đủ các thứ chủ thuyết, đủ các thứ tham vọng đủ để nhảy vào những miền hoài vọng  có cả cái cao sang thanh khoác lẫn địa ngục u trầm/buổi chiều mùa đông có kẻ lạc đến tắm miền sông hồ con nước ngầu đục bỡi bọn cường khấu đang xả lũ ở thượng nguồn/lần này thì cơn đại hồng thủy đương đại ngập đến tận răng các nhà tiên tri về thân mệnh, quốc mệnh, thế mệnh/ cơn đại hồng thủy tháo tung miệng lưỡi bọn thuyết khách tâm địa xấu xa độc ác  mấy mươi năm làm khổ bầy đàn, mấy mươi năm không ngày nào là bọn chúng không nhai đi nhai lại các thứ bài học lãng nhách về cách đi đứng ăn ngủ, về cách đánh phá mối mọt và lũ ve sầu/gió mùa thu thổi tung những ám ảnh/có người đi không bao giờ trở lại/khái niệm tổ quốc trở thành nỗi dày vò của kẻ lương thiện/thời của bọn cường khấu, kẻ lương thiện như con chim mùa đông gãy cánh/ta thức ra thấy mình đang trên đỉnh phù vân/ trời viễn xứ xa và ám khói/thứ khói lam chiều cất lên tự buổi phần lớn giang sơn là của con rô con diếc của đầm lầy cổ độ/ta ngồi nơi đỉnh phù vân cứ thấy nhớ nhung tiếng quẫy mình của tôm cá trên sông nước buổi ra đi luôn có bầu trời tiền sử minh bạch trên đầu/ cứ thấy băn khoăn ở  trong lòng/các vị thần cũ mới đang tụ hội trên đỉnh núi Lũng quê ta/lần này thì thế giới có thể được cân đo/các ý kiến của các vị thần là lời giải/này, các người là một bọn tham lam vô độ, mấy chục nghìn triệu năm man rợ, rồi là vượt qua man rợ, rồi là các thứ bây giờ các người gọi là văn minh, mấy chục nghìn năm các người chưa làm nổi việc an định đất đai, vẫn cứ chửi rủa nhau, chém giết nhau, giờ lại lăm le tiến chiếm các miền trời khác, trời đất sẽ chẳng dung tha các người đâu/ sao lại có những lời giận dữ của thần Jeus nhỉ/sự giận dữ của thần của các thần/chẳng phải là ta đang trên đỉnh phù vân đấy sao/sao cứ thấy nhớ nhung một thứ gì đấy ta lại không hình dung nổi/ ồ mây đen đang vần vũ/ồ các thứ hình thù kỳ dị đang nhảy múa trong những công cuộc trị nước/ồ những cuộc diễu hành của cường quyền/ hóa ra là ta đang bước đi trên con hẻm văn chương sang trọng của mình

 

 

giã 9.30 AM   19.3.2021
trong tiểu thuyết đang viết: NHỮNG GHI CHÚ