những tin tức về một ngôi làng [mười một]

11/rồi có cái gì đấy, như định mệnh, vắt ngang qua lịch sử gần như làm tiêu tan cả những khối tình lớn lẫn những khồi tình con, trước đó cũng có, con bò nhà anh sang ăn đám lúa đang lên đòng của nhà tôi, hoặc, con gà nhà anh sang phá đám cải đang lên xanh của nhà tôi, những mâu thuẫn, thứ tình cảm khúc mắc, không thông suốt, giữa con người với con người [chưa được đúc kết thành hệ thống, hay khái niệm] cũng bình thường như chuyện mưa nắng bất thường, những tình cảm khúc mắc ấy cũng chỉ là thứ hình thái tinh thần không được đẹp cho lắm, một thứ phụ phẩm của nhận thức, không mấy nguy hiểm, nhưng là vùng u ám trong dòng chảy về cõi người lẽ ra không nên có ở con người, nhưng từ hôm có ngọn gió lớn có vẻ mới lạ ấy thổi qua làng đã làm phát sinh niềm giận dữ không còn giống chút nào với những giận dữ con người vốn sở đắc trong quá trình tiến hóa, sự giận dữ còn nguyên vẻ hang động, gần như vô thức như tiếng gào của con thác mùa lũ, dường trong ngọn gió lớn thổi qua làng có chứa sẵn thứ kích tố khơi gợi được những khả năng phân tích và liên tưởng của trí tuệ, cách nhận thức mang tính chất liên văn bản mới mẻ được ngọn gió lớn làm bùng lên khiến cho người làng tôi gần như mất hết sự hồn nhiên chất phác của những con người vốn hiền như đất đồng làng, mọi người bắt đầu nhìn sự vật với đôi mắt như chẳng còn nước mắt [khóc là hèn yếu] bắt đầu cách nhìn kẻ khác chỉ với hai cách, hoặc là bạn, hoặc là kẻ thù của ta, điệu thức buồn bỗng cất lên giữa dòng chảy nghìn năm trong veo, êm ái, sự thật, nó là thứ nhị nguyên khô héo từng làm khổ sở cả một vùng trời đất phía tây, cuộc trúc trắc đã làm phá vỡ cuộc nhân văn quê mùa lộng lẫy, nhưng sự lầm tưởng đương đại lại gọi là ngọn gió mới, cứ nghe vọng lại ở trong làng tiếng hô vang của đám đông, cách tỏ đồng tình của đương đại, thuở ngọn gió lớn có vẻ mới lạ ấy mới thổi qua làng quả tình người làng tôi có vui mừng thật sự, bỡi bỗng chốc nhìn thấy được, nghe được, những điều mới mẻ, giác ngộ, cách nhìn thế giới mang hơi hướng của mặc khải, đã giác ngộ ra rằng bị áp búc, bị tước đoạt tự do, chuyện những nghìn năm trước đã được nói ra, ở khắp nơi, trên mặt đất này, nhưng những người trồng lúa và trồng bông vải ở làng tôi thì mới nghe lần đầu, những điều nghe thấy như những câu kinh không vần có sức chuyển đổi cuộc sống đang cơ cực, hoan hô ngọn gió lớn, cứ nghe vọng lại trong làng những lời chúc tụng, những ánh mắt sáng lên, như đang trở thành kẻ khác, ai kẻ áp bức ta, ai kẻ tước đoạt tư do của ta, những lời gào thét, tiếng sấm giữa mùa xuân, giận dữ chuyển thành căm hận, có kẻ bừng con mắt dậy bỗng thấy mình biến thành kẻ phản bội đồng bào mình, bên cạnh cảnh tất bật cơm áo còn có cảnh thể hiện giác ngộ, những cách sống và chết theo ngọn gió mới đã được tuyên bố, không còn nhìn thấy nhịp điệu cư thôn, hiền hòa, chắc chắn, lung linh vẻ cổ kính, bỡi bỗng chốc hình thành từ những cư dân trồng lúa và trồng bông vải những kẻ thù của làng xóm, đêm, nghe tiếng con vạc kêu sương mà nghe như chúng đang đánh dấu một khúc sử mới lạ, khi cuồng phong đã lắng, đêm, người ta nghe thấy có rât nhiều tiếng khóc, từ phía gò thổ mộ của làng, từ các ngôi nhà ở trong làng, ai khóc ai, không biết,

 

giã 14PM  15.9.2017

Leave a Reply

Your email address will not be published.