Những ghi chú

câu chuyện như thế không thể gọi là câu chuyện mà như thể là một cái gì đó, cứ gọi là ký ức thôi, thứ ký ức luôn làm ngân lên trong ý thức tôi những tra vấn có tính bản thể luận, đó là những đêm trăng ở làng, tôi cứ  thích gọi buổi ấy là buổi hoa niên của tôi, ở tuổi mười lăm mười bảy ấy mà, buổi cứ thấy dấy lên trong nghĩ ngợi những cảnh trí êm đềm tựa  đang dẫm chân lên chốn thấn tiên, một thứ cảm thức sơ khai của tình yêu, tức, đang chớm nở  niềm khao khát nhẹ nhàng như con ong khao khát hương hoa, nhưng khi con ong hút mật lại là chuyện khác, chuyện của dục vọng, không phải tôi muốn nói lòng vòng vậy, bỡi cho đến giờ tôi vẫn cứ thấy ngại ngùng khi nói về chị Vàu của tôi, những bài hát thời kháng chiến chống ngoại xâm cho đến giờ vẫn còn lung lạc tôi là do đã nghe chị Vàu của tôi hát, Sông Lô, sóng ngàn kháng chiến cháy bờ lau thưa… đây dòng Lô, đây dòng Lô…ôi, đấy là giọng hát của chị Vàu của tôi, chị Vàu là con gái bác Bốn Mịch, chị cả của Khái, bạn nối khố của tôi, chị Vàu lớn hơn tôi chừng mười tuổi, tôi với Khái là chỗ chí cốt, nên chị Vàu cũng coi là ruột thịt của tôi, nhưng tình cảm tôi dành cho chị Vàu của tôi thì hoàn toàn khác với tình cảm tôi dành cho Khái, thứ tình cảm làm nên thứ ký ức  cứ làm ngân lên trong tôi niềm day dứt khôn nguôi, nó là trăng làng, và thứ cảm xúc bàng bạc của buổi hoa niên của tôi,  làng những đêm có trăng đối với tôi  lúc bấy giờ như thể một sự cố, bỡi đêm có trăng tôi nhìn chị Vàu của tôi hát rõ hơn những đêm không trăng, thời kháng chiến gian khổ, bọn tuổi hoa niên bọn tôi cứ chờ đêm xuống để được ca hát,  chị Vàu của tôi hát mẫu, rồi bọn chúng tôi hát theo, đây dòng Lô… sóng ngàn kháng chiến cháy bờ lau thưa…giọng chị Vàu của tôi như thể giọng một con chim, thì tôi cũng chỉ có thể ví von vậy, chị xướng lên một lời bài hát nào đó là bọn chúng tôi cất tiếng hát theo, tôi thì chỉ nhóp nhép miệng, hát thầm, vì sợ hát to làm át mất giọng hát  chị Vàu của tôi, khi bài hát đã nhuyễn mới nhảy múa, thằng Khái bạn tôi thì nắm lấy tay phải của  chị Vàu của tôi, còn tôi thì lúc nào cũng tranh với những đứa khác để  được nắm lấy tay trái của chị ấy,, tôi nắm chặt lấy tay chị Vàu  để cùng chị và lũ bạn tôi nhảy nhót dưới thứ ánh trăng bao giờ cũng mát rười rượi như thể một thứ quang cảnh trời đất chế tạo riêng cho bọn chúng tôi, nghỉ nhảy múa, chị Vàu cùng với chúng tôi ngồi xuống sân cũ đình làng, vẫn giữ nguyên cái vòng tròn hội quần tiên ấy, đứa biết hút thuốc thì hút thuốc, đứa không biết hút thuốc thì trò chuyện, tôi thì ngã đầu lên vai chị Vàu của tôi, cứ thấy như trời đất đang quay, mặt trăng trên đầu tôi cũng đang quay, chị Vàu có nói gì đâu, chỉ ngồi im cho tôi ngã đầu lên vai chị, nhưng tôi thì thấy là chị đang nói với tôi thật nhiều, giọng hát em hay lắm, chỉ hơi lệch về phía trên cao một chút, giọng chị Vàu của tôi bấy giờ nhỏ như sợi chỉ, ôi, hơi lệch về phía trên cao là sao, tôi không biết, chỉ thấy tôi như đang rã ra thành cát, đêm ấy tôi không ngủ được, cứ thấy mình chìm ngập trong thứ tra vấn mênh mông, đó đã là tình yêu chưa, và tôi, thằng Cam Sành với tuổi hoa niên, đã có quyền yêu chị Vàu của tôi chưa, là tôi đang rơi vào thứ cảm thức vừa hạnh phúc vừa đau đớn, sáng hôm sau tôi dậy sớm lắm, ra đứng chờ ở con đường ra đồng làng, cứ thấy hồi họp như sắp sửa gặp điều hiểm nguy nào đó, chị Vàu cũng dậy sớm lắm,  tự dưng tôi cứ thấy bẻn lẻn khi chị đi tới chỗ tôi đứng, em, chị chỉ nói vậy, rồi đi, chẳng biết có phải vậy không, tôi thấy chị Vàu của tôi cũng bẻn lẻn như tôi, đó là quảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời tôi, tôi bắt đầu thấy sợ hãi, sợ chị Vàu của tôi biết được thứ tình cảm tội lỗi của tôi, nhưng lại mong chị nhìn thấy được thứ tình cảm tôi còn nghi ngờ không biết có phải tình yêu hay không ở trong tôi, rồi những đêm trăng tiếp sau đó chị Vàu vẫn tập cho bọn chúng tôi múa hát, chỉ có điều khác trước là tôi không còn dám nắm tay chị Vàu của tôi nữa, chỉ nhìn, và cứ thấy cháy lên trong tôi niềm khao khát như thể cây lúa đồng làng mùa hạn hán khát nước vậy, rồi tôi vào đại học, ý thức của một kẻ đã có vốn liếng kiến thức về thế giới mách bảo tôi rằng, đó là thứ tình yêu thánh thiện của con người, tôi tin vào ý thức của tôi, và càng thấy yêu chị Vàu của tôi hơn, tôi quyết định mùa hè ấy khi về làng tôi sẽ nói thật với chị Vàu  tình cảm của tôi, nhưng khi vừa bước vào nhà, mẹ tôi đã thông báo: con Vàu bị trúng bom giặc chết rồi con à, tôi lại thấy đất trời quay cuồng y như hôm tôi ngã đầu lên vai chị ấy, đêm ấy tôi không thể nào rời khỏi hình ảnh chị Vàu của tôi, là lúc ký ức về chị rõ ràng nhất trong tôi, gần sáng tôi mới chợp mắt một chút và thấy mình lạc đến chốn gọi là trần gian danh bộ viện, vị thần ở đó vừa trông thấy tôi, nói lớn: mối tình của người với người phụ ấy là thuộc tình yêu của tuổi hoa niên, tôi không tin vào giấc mơ cho lắm, nhưng  tôi tin đó là tình yêu của buổi hoa niên của tôi, những thứ như vậy đã làm nên thứ khái niệm trần gian uyển chuyển giữa khói sóng của tháng năm, khái niệm về làng,

 

giã 11 AM       21.4.2021
trong tiểu thuyết đang viết: NHỮNG GHI CHÚ