Những ghi chú

 

 

 

mà sách ấy cũng chỉ là phản ánh cuộc sống có quá nhiều thứ dị hợm thành ra như cổ quái, con ạ, cha tôi nói về sách Cổ Quái Tinh Hoa như thứ công trình tri thức tập thể, nó là những nghĩ ngợi về cuộc sống của các thế hệ tổ tiên chúng tôi, thời ông nội tôi trần gian loạn lạc đen tối đến nỗi ông tôi phải cho cha tôi học chữ trước học cày, phải có tri thức trước khi đi cày ruộng kẻo bị đám quan quân đương thời nó lừa con ạ, cha tôi nói cái lý do vì sao ông phải thông thạo sử sách trước khi đi cày ruộng, ở làng tôi, có lẽ cha tôi là người cày ruộng duy nhất có thể cắt nghĩa cày ruộng là sao [là đi thương lượng với đất đai về cách làm sao cho có hạt lúa/ một trong những cách cắt nghĩa của cha tôi] ông gác cây cày là cầm cuốn sách lên, hồi ông nội con giao cây cày với mấy đám ruộng cho ta thì trời đất cũng vậy, cuộc sống con người cũng vậy, nắng cũng cháy da, mưa cũng rã đất, đám có chức có quyền cũng coi dân như cỏ rác, cũng nói láo và ăn cắp của công, phải đi cày, chứ chỉ đọc sách không thôi, thì không hiểu hết cái ‘‘cũng vậy’’ ấy, con à, cha tôi nói, tôi lắng nghe, và nghĩ ngợi quá chừng, dường như cha tôi, tự hồi nào, đã nhìn ra mối quan hệ sinh tử giữa sách với cày, giữa ruộng với thơ, giữa những cái như thể chỉ làm toàn bằng chân tay với những cái của trí não [cứ gõ lên đường cày thì thấy những thế kỷ trườn bò qua những sa mạc mênh mông lời kêu gào thất thủ của những cuộc tình dang dở/ vàng tiếng kêu con ve sầu đã cạn nước mắt/lòng trắc ẩn đã bị thảm sát…]…buổi sáng cha tôi đứng lặng nhìn đám đậu trắng đậu đen đang nứt mầm xanh ngát trong khu vườn nhà, cái cách những lá mầm như đang tự xé tiền thân của mình là những hạt đã được gieo xuống đất trước đó mấy hôm, chính là trong dòng tiến hóa thầm lặng của vạn hữu, những cánh lá mong manh ấy đã tự vươn lên khỏi đất, một cuộc hóa thân mới mẻ, những hạt đang chuyển sang những cây, tôi đọc thấy trong ánh nhìn của cha tôi thứ khái niệm về sự cộng sinh, dường cha tôi tự hồi nào đã nhận ra sự đồng hành có tính quyết liệt giữa các sự vật trong cuộc tiến hóa, buổi sáng mùa thu, chúng tôi, cha tôi, tôi, và đám đậu trắng đậu đen là cùng hít thở dưới một bầu trời, cứ nhìn ánh mắt của cha tôi thì tôi đã nghiệm ra một thứ triết học về nỗi đam mê của sống [đừng hỏi tồn tại là sao, hay tồn tại là gì, mà chỉ nên biết là chúng ta đang tồn tại/cứ tỉ dụ là tôi đã trích ra từ thứ triết học về nỗi đam mê của cha tôi] …chỉ mỗi cái nhìn đăm đắm của ông cũng đủ khắc vào ký ức tôi thứ thế giá của sống, rồi cha tôi lại ra đồng làng, các bạn cày của ông lại ngừng bò, ngồi hút điếu thuốc với ông, đấy là cuộc đồng hành có tính định mệnh giữa ông và những người cày trong làng, cho đến hôm, những người cày trong làng dừng cày, hỏi nhau, sao bữa nay ông Tám Sách không ra đồng vậy cà, người làng tôi gọi cha tôi là ông Tám Sách, từ bữa đó cha tôi bỏ luôn chuyện cày bừa, đã đến lúc ông không còn đi cày nổi, chỉ nằm nhà đọc sách, rồi mẹ tôi lại chăm sóc cha tôi, ông nhà nó uống đi, kẻo nguội mất, mẹ tôi lại pha bát chè quế đầy vun mang đến cho cha tôi như lúc ông còn đủ sức đi cày [mỗi trưa ở ruộng về, cha tôi lại uống bát chè quế vun đầy do mẹ tôi pha] rồi những người cày trong làng lại đến với cha tôi, anh Tám chớ lo, mấy đám ruộng của nhà anh cứ để bọn này lo cho, ở làng tôi hồi ấy, cái tinh hoa uyển ngữ của bầy đàn nó vẫn còn sung mãn như thế, bấy giờ, nhờ việc học hành tôi cũng đã có chút vốn kiến thức về cuộc sống, đã biết cách nhìn những ẩn dụ  trong mỗi lời nói của cha tôi, tuổi già của con người cũng giống sự suy vong của các triều đại, con à, con người cứ chầm chậm mất đi sức lực, các triều đại thì cứ chầm chậm mất đi vẻ hào nhoáng ban đầu của nó, chầm chậm mất đi cái lý do tồn tại của nó, có triều đại nào lại giữ được mãi cái dáng vẻ có vẻ chính nghĩa của thuở ban đầu của nó đâu, bỡi cuộc chuyển động của nó là tuân theo thứ luật tắc chết người, rằng, những thứ dị hợm, cổ quái, sẽ tự sinh ra trong quá trình chuyển động của nó để làm tiêu ma chính nó, một hôm, cha tôi nói với tôi, ông nói, mắt cứ đăm nhìn về một nơi nào đó, hồi ấy, dường như cha tôi vẫn cứ đăm nhìn về một nơi nào đó, tôi cứ có cảm tưởng như ông đang sống trong nỗi hoài nhớ nào đó,  

 

10 AM  24.3.2021
trong tiểu thuyết đang viết: NHỮNG GHI CHÚ