Ngôi nhà ở miền quê nghèo của tôi

 

đấy là ngôi nhà cha con tôi đang sống, ở ngôi nhà ở miền quê nghèo bây giờ là luôn nghe thấy những tin tức nóng bỏng như thể những huyền thoại đương đại, huyền thoại bản thân nó là tập hợp những sáng tạo đầy trí tuệ của loài người, tôi luôn nghĩ vậy, ở ngôi nhà ở miền quê nghèo này tôi đã có một huyền thoại của tuổi thơ, bây giờ tôi gọi là huyền thoại, còn hồi đó chỉ là một ngôi nhà nhỏ tôi làm cho con mèo nhỏ của tôi, tôi đã phải làm một ngôi nhà nhỏ nằm trong ngôi nhà ở miền quê nghèo này cho con mèo của tôi, lạ lắm, không hiểu sao tuổi thơ tôi lại nghĩ ra được như vậy, là tôi phải làm thêm một ngôi nhà nhỏ nằm trong ngôi nhà lớn cho con mèo của tôi, mày phải có một chỗ ở đường hoàng nhé, tôi nói với con mèo làm bằng bông cỏ may của tôi, mới đầu chỉ là một lời nói có tính cao hứng như thế, rồi tất cả đã thành sự thật, không phải, rồi tất cả đã thành huyền thoại của tuổi thơ, huyền thoại bản thân nó là chứa đựng những ước mơ đẹp nhất và to lớn lớn nhất của nhân loại, tôi luôn nghĩ vậy, hãy chờ chị một chút nhé, tôi nói với con mèo làm bằng bông cỏ may của tôi, chỉ là từ một chút nghĩ ngợi nông nổi của tuổi thơ như thế mà thành ra câu chuyện giờ đây khi nhìn lại bằng nghĩ ngợi của một cô gái 27 tuổi đời nó đã thành ra một thứ huyền thoại của tuổi thơ, tôi còn nhớ, có lẽ vậy, khi tôi hứa với con mèo làm bằng bông cỏ may của tôi thì tôi đã được 9 tuổi, 9 tuổi mà tôi đã có được những ý tưởng về cách làm một ngôi nhà nhỏ, tất nhiên có được ý tưởng đó là nhờ vào ngôi nhà ở miền quê nghèo bấy giờ tôi đã sống rất vui vẻ với cha mẹ tôi, có nghĩa, ngày nào tôi cũng thấy yêu thích cuộc sống của mình bỡi tôi đã được sự che chở một cách kỳ diệu của ngôi nhà ở miền quê nghèo ấy,  9 tuổi tôi đã biết một ngôi nhà là phải có mái che, phải có vách, và những cửa ra vào, chị sẽ làm một ngôi nhà đường hoàng cho em nhé, tôi nói với con mèo nhỏ làm bằng bông cỏ may của tôi, hồi ấy chỉ là thứ ý nghĩ nông nổi của tuổi thơ, nhưng giờ đây với cách nhìn của một cô gái 27 tuổi đời tôi lại hiểu ra rằng mới 9 tuổi đời con người đã bắt đầu nghĩ về ngôi nhà như một cách định vị của mình nơi mặt đất, rồi tôi đã thực hiện được lời hứa của mình, tôi phải thực hiện lời hứa của tôi chứ, bỡi bấy giờ lũ cùng lứa tuổi tôi ở trong làng đứa nào cũng có những công trình qui mô hoành táng, đứa là có kho báu trên rừng, đứa thì có cả một bầy ngựa hoang, con mèo của tôi vốn được làm bằng bông cỏ may, nên giờ  ngôi nhà của nó cũng phải làm bằng cây cỏ may, có thể là trời đã sinh ra cây cỏ may thân thì cao, nhỏ, và cứng để cho tôi làm ngôi nhà nhỏ cho con mèo nhỏ của tôi, tôi nhớ, có lẽ vậy, là hồi đó tôi đã nghĩ vậy, tôi lấy thân cỏ may đương thành tấm, rồi đem ráp lại thành ngôi ngôi nhà có mái che, có vách, và có cửa ra vào, tôi đặt con mèo nhỏ của tôi vào ngôi nhà nhỏ: em hãy vui vẻ sống ở đó nhé, giờ đây nghĩ lại thấy con người quả là con vật có tư duy, mới 9 tuổi đã biết nghĩ đến niềm vui của con mèo, đấy là thứ tư duy về tương quan giữa các sự vật trong trời đất, tương quan lớn nhất con người đã thiết lập được, rồi nắng mùa hè đã làm héo hết những cây cỏ may và bông cỏ may tôi đã chọn làm vật thế thân cho con mèo nhỏ và ngôi nhà nhỏ của nó, những ký hiệu về các sự vật đã bị hỏng, tôi phải làm lại tất cả thôi, tôi nhớ bấy giờ là tôi quyết tâm thế, nhưng mùa hè năm ấy nắng dữ quá,  cây cỏ ở mọi nơi đều chết cả, không còn con mèo nhỏ và ngôi nhà nhỏ của nó tôi buồn đến ngày nào cũng ngồi khóc một mình, thấy tôi buồn, mẹ tôi an ủi, rồi mưa sẽ đổ xuống, cây cỏ may sẽ tươi tốt trở lại, con sẽ có mọi thứ, mặc mẹ an ủi, tôi vẫn buồn, cha tôi đã gọi tôi đến nghe ông giảng: rồi con sẽ làm một con mèo nhỏ khác bằng một thứ  hoa cỏ khác, và cứ để con mèo ở trong ngôi nhà lớn của chúng ta, mưa nắng không làm gì được ngôi nhà chúng ta đâu, tôi nhớ hồi ấy tôi thấy lời cha tôi là có lý, song vẫn cứ thấy nhớ cây cỏ may, giờ đây, mẹ tôi đã mất, chỉ còn cha con tôi sống trong ngôi nhà đã sản sinh ra huyền thoại tuổi thơ của tôi, tôi vẫn còn thấy nhớ cây cỏ may và lời khẳng định của cha tôi về ngôi nhà ở miền quê nghèo của tôi, nhưng bây giờ những tin tức nóng bỏng nghe được hằng ngày cứ như những đám cháy lan ra khắp chốn, tôi cứ sợ ngôi nhà miền quê nghèo của tôi không còn chịu đựng được trước những đám cháy ấy, nhưng sợ nhất là cuộc đời này làm thay đổi cha tôi, cứ sợ ông bắt tôi rời bỏ ngôi nhà đã sản sinh ra huyền thoại của tuổi tôi để đến một chốn phù hoa nào đó,