Hoa khổng tước (*)

tranh Erich Heckel Đức-The Bridge Group

 

 

 

tôi thử đi tẩy rửa nỗi buồn chán bằng cách lên rừng tìm loài hoa cha tôi đã kể tôi nghe thuở ấu thơ, hoa khổng tước nở vào buổi cuối đông, thấy hoa sẽ tan hết mọi buồn phiền, lời cha tôi buổi ấy,  núi rừng buổi cuối đông như kẻ ốm đau vừa gượng dậy, cây bắt đầu có chồi non, và những làn khói đá không còn vần vũ trong khoảng trời đất như đang dành riêng cho hơi thở của suối nước, của đá, và của rừng cây, anh cũng đi tìm hoa khổng tước hay sao, câu hỏi của ông cụ trồng rừng làm tôi bàng hoàng như thể đang chạm vào một bí mật nào đó của cuộc sống, mà sao bác biết, tôi không thể không hỏi thế vì quá đỗi ngạc nhiên,  ông cụ trồng rừng tôi không quen biết bỡi đã quá lâu tôi chưa có lý do nào để trở lại vùng núi rừng phía nam làng mọi thứ ở đó đã để lại quá nhiều ấn tượng trong buổi ấu thơ của tôi, mấy hôm rày có quá nhiều những người vào đây để đi tìm thứ hoa rừng anh cũng đi tìm, ông cụ trồng rừng giảng giải với tôi, bất chợt tôi thấy lóe lên trong suy nghĩ một chút niềm vui: người đàn ông có đôi bàn tay có vẻ đã chạm quá nhiều vào các sự cố đời sống, đôi bàn tay chai sạn một cách có chủ đích [tự dưng tôi nghĩ thế] có thể sẽ có hiểu biết về loài hoa tôi tìm kiếm, thưa, là bác đang ươm ươn loài cây gì vậy, tôi phải bắt đầu cuộc dò tìm bằng câu hỏi như thế, cây khổng tước, ông đáp, thực sự là tôi bị chấn động, chỉ im, để nghe ông nói tiếp [rất giống với lời cha tôi hồi ấy] hoa khổng tước nở vào cuối đông, tỏa ra mùi hương như hơi thở của đất, có nghĩa mộc mạc, và trường cửu, nhưng là nở vào lúc nào trong ngày, tôi không thể im lặng được nữa, ông cụ nhìn tôi, thường là vào giờ này, nhưng là chóng tàn lắm, có khi không còn kịp nhìn thấy hoa nở, nhất định là phải hỏi cho ra nơi phát tích của cây khổng tước, tôi nghĩ, và hỏi, thưa, là bác đã lấy giống cây ấy ở đâu vậy, ông cụ lại nhìn tôi, vẻ dọ hỏi, trong một giấc mơ cách nay khá lâu, tôi đã nhìn thấy loài cây có hoa chóng tàn ấy, câu trả lời của ông cụ trồng rừng làm cho lòng tôi thấy vô cùng trống trải, sự trống trải tôi chưa từng gặp

 

giã, tiết đông chí 2018

 

 

(*) câu chuyện hình thành từ những nghĩ ngợi rối rắm và từ ý một câu thơ cổ: “quen nhau cho đến lúc đầu bạc mà vẫn còn rút gươm ngờ nhau”