Một tiếng đàn cầm [2]

 

Ra Miller/ Mỹ

 

 

vậy thì ngươi hãy viết những gì đã nhìn
thấy, những gì đang diễn ra, và những gì sẽ xảy ra sau này,
SÁCH KHẢI HUYỀN/CHƯƠNG THỨ NHẤT/ĐOẠN 19

suối rừng có vẻ ngưng chảy hết, hay có vẻ khô cạn hết, bầu trời vắng bóng lũ chim đi trốn mưa, bỡi bây giờ đương là mùa đông nhưng cả ngày chẳng thấy có mống chim nào vút qua khe núi, vào những ngày mùa đông thì lũ chim từng đàn từng đàn vút qua núi rừng, vừa bay vừa kêu, ra vẻ hốt hoảng, thật ra thì đấy chỉ là thứ tín hiệu cho một sự việc hơi cấp bách, đi trốn mưa ở một nơi chốn nào đó, chẳng có việc gì đâu, lũ chim đi trốn đông rồi còn trở lại, nhưng toàn bộ cái thế giới ông gầy dựng được trong bao thế kỷ đã mất trắng, nhà hiền triết có đôi mắt hình lá điệp bạch ngưng ngựa đứng nhìn, con ngựa già của ông hí vang như thể chẳng muốn rời đi chút nào, buổi sáng mùa đông như thể đang ngưng lại trong tâm tư của một bậc lãng du kỳ hồ, người đã ra đi là quyết phải để lại cho đời những kỳ tích, những dấu vết hùng vĩ, nán lại một chút, và cứ thấy ngỡ ngàng, ông không ngờ cái chí cao như núi non của mình một ngày lại trở thành công cốc, này, mi có biết một kẻ thất bại là gì không, giá băng và lạnh lẽo, ông hỏi con ngựa già và tự trả lời mình, ném một hòn cuội lên con dốc, rồi nằm dài lên đất, nhắm mắt nhìn trời, người ta nói đấy là để cho hồi ức lung lạc mình…xin chào khách đường xa, đấy là cái cách xã giao tối thiểu của vị thần cai quản ngọn núi cổ, núi ở đây đã quá cũ để cho kẻ này làm lại có được không, khách hỏi, và vị thần núi có vẻ sợ hãi sao đó, chỉ khẽ gật đầu, sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi là cả chuỗi tháng năm hải hồ, nước biếc non xanh, nghìn năm trăng soi bóng núi, khách đứng thẳng lên ở bên trên cái cũ kỹ, vung ngọn kiếm, dòng sông mà ta muốn thấy thì nước trong xanh hơn bầu trời tháng giêng và chảy ngang qua khúc hát của những người giặt lụa, cái ý tưởng thật tình của khách đã làm cho đất trời ngưng mưa nắng suốt mấy hôm liền, có người con gái ngang qua, trông thấy…ô, nước trong ngần, con mắt lưu ly, người đi không nỡ rời đi, người con gái hô hoán, rồi xuống ngồi nơi bờ sông, ngắm, những cuộc tình trong trời đất như thể hương thơm lan xa, lời nói lan xa, dường hết thảy những người con gái trên mặt đất đều kéo tới con sông xanh, giặt lụa, và hát, một hôm, khách hỏi bọn họ, rằng, nếu như một ngày nào đó dòng sông cạn hết nước thì  làm sao, đáp,  không đời nào, khởi thủy là những lời thực lòng, sông không cạn, mà biển sinh ra, ruộng đồng sinh ra, con người sinh ra, cái thành phố mà khách muốn có là xoay mặt về phía đám chim cưu đang dạy lũ con tập nói những lời minh triết: hãy cứ để cho những giấc mơ lung lạc ta…tiếng con chim cưu mẹ như thể giọng nói của một vị sư già…thời gian như thể những cái chớp mắt của lũ chim cưu non, có những dòng sông không trôi ra biển, người đi, trăng sao thấy hết vui, một hôm, đám người giặt lụa hát, khởi thủy là những lời thực lòng, hết thảy những dòng sông đã cạn thật, rồi khách nằm mơ thấy ngọn núi cũ đã phục hồi, giật mình thức giấc, nghĩ ngợi, cứ cho là chuyện trong mộng, thật ra là chuyện thật, lại ném một hòn cuội lên dốc núi, lên ngựa ra đi, mất hút vào người đời sau,