Làng Nhếch

Josef Hofer/Áo

 

 

 

vậy thì phải sống thế nào cho qua hết những tháng năm vụn nát [thế giới có nát bét thì tôi cũng phải sống chứ] tự dưng, giữa lúc tôi còn đang rối rắm trong nhận thức thì miền đất đầy tiếng ve ấy đã chặn ngang cuộc hành trình của tôi, có nghĩa, bấy giờ, tôi có muốn không dừng lại cũng không được, có cái gì đấy vừa êm đềm vừa đau đớn, vừa quyến rủ vừa như một đoạn khúc cô đơn [làm gì lại có một thứ khí thiêng sông núi như vậy chứ] hay chỉ là cách tuần hoàn hơi khác đi của cuộc hiện sinh, đám ve đang bám riết trên hàng keo trồng dọc con đường đất dài ngút mắt, chỉ có kêu gào, và như thể chẳng còn chủ ý đến bất cứ chuyện gì khác, chì chiết, dai dẳng, riết róng, lõa lồ, và lầm than, và sầu não, phải nói thế nào về tiếng reo của lũ ve nhỉ, buổi sớm mai đầu mùa hạ, nhưng nắng trên cao như thể chẳng ăn nhập chi với đám ve cuồng nhiệt, không phải chúng gọi hè như người ta thường nghĩ, một đoạn khúc khác trong chuỗi tháng năm đằng đẵng, có cái gì đó bất thường, rất bất thường, đang diễn ra ở đây, nhưng đâu chỉ có tiếng ve, cả cái chòi canh [ở bên đường] cũng khác thường, chòi canh có giường chiếu để sẵn, có mõ làng với loa gọi treo sẵn, nhưng chẳng có một ai ở đó, chòi canh không còn dùng cho công việc xem xét kẻ lạ vào làng, tôi ngồi lên chốn vắng ấy, và cứ nghĩ đến những chuyện không vui đang diễn ra nơi các làng xóm rải rác ở bốn chung quanh, chuyện gì, tôi không biết, nhưng người đánh xe ngựa cũng đã dừng lại nơi con đường rợp bóng keo, cả buổi sớm mai người đánh xe ngựa cứ đánh xe không chạy ngang qua đây, lúc là chạy về phía tây, lúc chạy về phía đông, khi ngang qua đây thì dừng lại, nhảy xuống khỏi xe, ngồi ở ven đường, dùng mấy ngón tay vẽ vời gì đó lên mặt đất, tôi nghe thấy được cả tiếng rảy đuôi chậm rãi của con ngựa kéo đang đợi chủ, không cầm lòng được cũng phải nói, sao chẳng thấy ai đi xe vậy, tôi nói, thì dừng xe ở đây coi ông có đi đâu hay không còn gì, người đánh xe nói, xin lỗi anh nhé, bỡi tôi còn công việc ở đây, nhưng ở chỗ khác người ta cũng không đi đâu sao, tôi nói, chả đi đâu hết, như thể ai ở yên nơi ấy, người đánh xe nói, rồi lên xe, cho xe không chạy về hướng đông, lại chạy về hướng đông ư, tôi lại mường tượng những chuyện không vui nào đó đang diễn ra ở khắp nơi, chuyện gì, tôi không biết, lũ ve nơi hàng keo lại gào lên, và gió thổi, cái mõ gió treo trước chòi canh lại khua lên, đây là làng Nhếch, tự dưng, tôi cứ thấy miền đất chỉ còn nghe tiếng ve và tiếng mõ ấy có tên làng Nhếch, trong tâm trí tôi cứ thấy miền đất ấy có tên là làng Nhếch, nhưng như thế là sao, cuộc sống ngưng đọng thế này cũng thuộc về cuộc chơi trần thế hay sao,

 

[Trong cuộc hành trình ấy]