Chưa hết một giấc mơ

tranh jill mckeown /Ireland

 

 

 

 

Và có khuôn mặt của vị thần  và giọng nói của những người con gái của Schoeney/Và cái chết hãy đồng hành với cô ta trong cuộc đi bộ,/ And has the face of a god  and the voice of Schoeney’s daughters/And doom goes with her in walking/ EZRA POUND /CANTO II

 

để bớt căng thẳng đầu óc trong một thế giới dày đặc giả dối, lường gạt, đêm, tôi đã nghĩ ra được một giấc mơ, là tôi nhìn thấy thời trăm hoa đua nở đã đến, bấy giờ, trước mắt nhân loại là một hoàn vũ hoàn mỹ, lũ ve sầu đã hết nhọc nhằn trong nỗi sầu muộn thời tiết vì cảm thấy bốn chung quanh là những sắc màu của thứ sức sống mãnh liệt, hoa nở đến chỗ tăm tối nhất của thế gian, lũ chim dường như hót ít đi, chúng muốn bớt thì giờ ca ngợi tổ tiên [hót chẳng phải là cách thức ca ngợi tổ tiên của loài chim hay sao] cốt để có thời gian nhìn ngắm hoàn vũ trong vẻ tuyệt đẹp của nó, thật là ngỡ ngàng khi thấy giấc mơ mình nghĩ ra lại làm cho mình vui đến thế, tôi đi trong một thế giới tràn ngập hương hoa, không còn chút mảy may hoài nghi nào là mình đang đi trong mơ, rồi mùa thu đến, cái qui luật lá rụng hoa tàn không còn làm cho tôi thấy buồn, bất quá đấy cũng chỉ là chút khoảnh khắc không đẹp cho lắm trong chuỗi thời gian mầu nhiệm, tôi nghĩ ngợi trong tư thế của kẻ yêu đời, nhưng đấy không phải trở ngại, mà như một thứ tín hiệu kỳ dị, ở miền đất hoa thư lương đang từng chùm rũ xuống, tôi đã nhìn thấy người đàn ông mặc áo đi mưa đi giữa nắng trưa, vừa đi vừa nói như thể để thông báo cho mọi người rõ: không phải chỉ là mưa, mà giông bão lớn lắm đó, mối hoài nghi bắt đầu dấy lên trong tâm trí kẻ vừa mới tìm được một khoảnh sống mới mẻ, hay đấy lại là một giấc mơ khác của  một kẻ khác mà tôi hoàn toàn chưa biết, tôi cố gạt đi khỏi tâm trí những giả dụ không vui [giả dụ hoàn vũ đang rơi vào một chuyển động khác, giả dụ đấy là cách nói bóng gió về một biến cố lịch sử đen tối nào đó] nhưng những lời nói đầy nỗi tức giận thốt lên đâu đó trong một chiều thu lá rụng khiến tôi cảm thấy vô cùng bất an: hoa đang tàn và trận mạc chúng đã bày xong, đấy là giọng nói của một thiếu nữ trẻ trung, cái buổi chiều thu ấy cứ giống như một niềm bí mật quá lớn tự dưng cái thế giới đầy rẫy giả dối lường gạt này lại mang đến cho tôi, cuối cùng thì tôi cũng nhìn thấy được nàng, một người con gái trẻ đẹp đang trốn ở bên dưới đám hoa thư lương đang tàn, em đã nhìn thấy ông đến đất này mấy hôm nay, và biết là đã có ngưới cứu giúp, thiếu nữ vạch đám hoa tàn, nhìn tôi, nói, nỗi lo sợ như đang hiện lên trên gương mặt trong trắng ấy, nhưng là ở đó đang lo sợ điều chi, tôi hỏi, và câu chuyện đã được đem ra kể… đám người  điêu ngoa tàn nhẫn nhân lúc hoa đang tàn muốn đem nàng ra vinh danh chơi: là mỹ nhân, hoa hậu thế giới, báo chí bắt đầu hùa vào, cường điệu một vẻ đẹp bình thường nơi trần thế thành thứ sức mạnh siêu nhiên, một tờ báo lớn nhất nước viết: chính là nàng, mỹ nhân của chúng ta, cái vẻ đẹp ở đỉnh cao ấy đã làm cho hết thảy các loài hoa trên mặt đất e thẹn, chẳng phải là mùa thu các loài hoa đang tàn lụi đó sao,  bọn họ đã bày xong trận mạc để biến em thành kẻ thù địch của hết thảy các loài hoa, ông à, nàng khóc, nói, tôi đưa nàng đi trốn ở một nơi xa nhất thế gian, mùa thu, ở đó lá cũng đương rụng, đêm, tôi gác cho nàng ngủ, ngồi nhìn nàng thiếp đi trong vẻ trong trắng, tôi lại lo cho tôi, có thể rồi tôi cũng thiếp đi, và lại rơi vào một giấc mơ khủng khiếp khác,

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
9.30 AM    13.4. 2022
[trong Nhữngvđứa con thất thủ của đất]