Đêm của dấu tích

 

có thể nói em là nỗi đau thương của tồn tại, bỡi vì em là kẻ vừa tự lựa chọn vừa bị ném vào cuộc đời, cũng tại nơi bờ biển này, cuộc sống như  thứ bến bờ vô định cứ tàn lụi đi giữa dịch chuyển thời gian, tôi trở lại thành phố chim én lần này là để nhìn lại những dấu tích, cũng tại nơi bờ biển này vào một đêm mùa hạ, đêm của dấu tích, đêm của thế giới không có bi kịch, không còn có chuyện tồn tại hay không tồn tại, những nhà thiết kế văn chương đương đại đã dẫn dắt những nhân vật kịch của Shakespear hồi thế kỷ 16 sang những ngả khác, những Juliet và Romeo của Shakespear đã chuyển sang một cuộc đời khác, hoàn toàn khác, không có cái chết nào ở đây cả, không có giọt nước mắt nào ở đây cả, chỉ có chuyện [mãi mãi] tồn tại, cứ mỗi sáng ra là bắt đầu một ngày hội mới, một thế giới quan rực đỏ màu nắng mặt trời buổi ban mai, cũng tại nơi bờ biển tôi đang ngồi nghĩ ngợi này tôi đã lạc vào màu nắng mặt trời buổi ban mai, vào một đêm mùa hạ bên bờ biển này tôi đã bị lung lạc bỡi một cuộc ảo hóa hiện thực, người ta đã cho diễn Romeo và Juliet theo cách của những nhà thiết kế văn chương đương đại, và đám học viên ca đoàn là những nhân vật của kịch, nàng là Juliet của thời đương đại, tôi cũng không biết những nhà thiết kế văn chương đương đại lung lạc tôi, hay em, Juliet của đương đại, lung lạc tôi, thủ vai Romeo là một học viên khác của ca đoàn, chuyện ấy không còn quan trọng với tôi, chuyện đáng nói là tôi đã nghe thấy những lời gào thét của những nhà thiết kế văn chương, những đạo diễn của kịch, những gào thét vang ra từ hai phía cánh gà sân khấu, nhắc kịch bản, hay nhắc diễn xuất, hay là những mệnh lệnh mang tính chất định hướng trong mọi hình thái hành động của xứ sở, tôi không biết, diễn, và đạo diễn, một chuyển động có vẻ như vận động của một guồng máy mới mẻ,  ngóc ngách, tinh vi,  tôi thực sự  bị lẫn vào mớ hổ lốn của cuộc đời và kịch, và đây là cảnh mặt đất thứ 100 [chỉ thấy cảnh mặt đất thứ 100, và chẳng có cảnh mặt đất nào khác] sân khấu được phủ  thứ ánh sáng màu nhũ bạc, mềm, và sang trọng, có rất nhiều tiếng chim hót, hoa xuân đang nở trên đường đi, phía xa xa là cánh đồng đang lên xanh, ở một góc cánh đồng đang lên xanh là  nhà thông thái của thời đại đang giảng giải cho những người cày ruộng về cách gầy dựng niềm hạnh phúc, ôi đẹp làm sao, có tiếng hát từ phía hậu trường sân khấu vọng ra, và Juliet bắt đầu nói, giọng nói rất vui, hỡi lũ chim mùa xuân, cứ hót nữa đi, ta tin rằng tiếng hót của chim sẽ làm cho lúa trên ruộng đồng  xanh hơn, hoa trái trong các khu vườn  nhiều hơn, các em bé sẽ ngoan hơn, các cuộc tình sẽ đẹp hơn, hỡi những cơn gió mùa xuân, cứ tiếp tục thổi qua cuộc sống mới đang được thiết lập, con người thời đương đại đang nhảy múa trên các nền văn minh không còn có dối trá, không còn có đói nghèo, không còn có áp bức, không còn có chiến tranh chết chóc, từ nay con người sẽ làm chủ mặt đất và làm chủ thế giới, ôi đẹp làm sao, tiếng hát lại từ hậu trường sân khấu dội ra  [ở đây tôi chỉ trích dẫn Juliet và không trích dẫn Romeo, đến đây, Juliet đi thay áo mới, Romeo cũng đi thay áo mới] và đây là cảnh tầng trời thứ 100 [không thấy có cảnh tầng trời nào khác] sân khấu được thay bằng thứ ánh sáng thường nhìn thấy trong những thước phim quay cảnh các vệ tinh nhân tạo xoay quanh mặt đất, vâng, tầng trời thứ 100, có tiếng va chạm giữa các thiên thể, u tịch, nhưng chẳng buồn, một sự sống động bí ẩn, quyến rủ, Juliet cầm tay Romeo nhảy nhót bên một thiên thể có vẻ như là mặt trăng, một cô gái đứng nơi thiên thể như là mặt trăng có vẻ như là hằng nga đang che mắt nhìn Juliet và Romeo, có tiếng gì như tiếng hô hét của thần Zeus trên đỉnh Olimpia [Juliet ra hiệu Romeo thôi nhảy, và nàng bắt đầu nói, vừa thể hiện những vũ khúc kỳ dị, vừa nói] em, tích tụ của thời gian, năm tháng như những ngọn lửa kỳ diệu thổi vào sự lãng quên, thổi vào sự nhớ nhung luyến triếc, thổi vào ước mơ, thổi vào hòai bão, thổi vào đá, thổi vào chim, thổi vào những cuộc tình nơi những miền cổ tích, thổi vào giá buốt nơi những chốn không tên, trườn bò giữa những cuộc phiêu lưu vô định là những cuộc vượt nhảy  vào giữa chốn hiện hữu [ Romeo cứ đứng lặng nhìn Juliet trong niềm hạnh phúc và thán phục, và bỗng Juliet gọi tên chàng] hỡi Romeo yêu dấu của em, hiện hữu là tồn tại, và tồn tại là hiện hữu, những đám mây len ngàn cánh gió, người đi để lại trong lòng người ở  nét kiêu sa, hỡi Romeo yêu dấu của em, chúng ta đang bước vào cuộc tồn sinh, mãi mãi là cuộc tồn sinh, Romeo có nghe thấy gì không, các vị thần cổ đại đang trẻ lại để múa hát cùng chúng ta, thế giới chỉ có tiếng cười, và trở nên xa lạ với những giọt nước mắt [đến đây đèn sân khấu chuyển sang màu ngọc bích kim cương, thứ màu  không gì lay chuyển được, và Juliet bỗng chuyển sang một vũ khúc có vẻ như cuộc hoan lạc của đất trời buổi hỗn mang, và giọng nói của nàng tựa trong cơn mộng mị] ôi, em như tích tụ của năm tháng, lãng đãng  thời không, rạng tỏa muôn trùng hương sắc, em là niềm vui, em là tiếng cười, em là khúc hát vĩnh hằng [ Juliet nắm lấy tay Romeo chạy về phía cánh gà phía bên phải sân khấu, lúc hai người sắp khuất dạng ở cánh gà thì Juliet bỗng ngã nhoài lên sân khấu, hết kịch] từ những thông tin của đám học viên ca đoàn liền  sau đó, tôi đã biết được việc Juliet ngã lên sân khấu không thuộc kịch bản, mà thuộc tình trạng thể xác và tinh thần của nàng [như hậu quả khốc liệt của cuộc rao truyền thuyết lý thế giới không có bi kịch] đã hết kịch rất lâu, nhưng cảnh mặt đất thứ 100 và cảnh tầng trời thứ 100  cứ nhảy múa trong đầu tôi, vào cái đêm mùa hạ ấy, tôi biết, những nhà thiết kế văn chương  đương đại, những đạo diễn của kịch, đã chiến thắng, chỉ có tôi và em là những kẻ chiến bại.

giã 14PM  29.3.2018

 

[Trong Giữa Những Khoảng Lặng Của Gió, tiểu thuyết ít chữ của Nguyễn Thanh Hiện]

Leave a Reply

Your email address will not be published.