Tomas Transtromer-Khúc mở đầu

I.

Tôi lưỡng lự trước một vài thứ gì đó kéo lê qua mưa tuyết
Mảnh vỡ của một thứ vật thể nào đó là đang diễn ra
Một bức tường đổ. Một vài thứ mù lòa. Thật khó nhọc
Một cái mỉm cười!
Một bức tường lẻ loi. Hay là có ngôi nhà ở đó
mà tôi không nhìn thấy?
Về sau: bất cứ ngôi nhà bỏ trống nào
những ngôi nhà dò dẫm đường đi của nó trước khi có mưa tuyết

II

Hai sự thật gần đụng nhau. Một đến từ bên trong
một đến từ không nơi nào cả chúng đón chào bạn để có cơ hội
nhìn lại chính mình
Khi nhận biết những gì đó đồ chừng xảy ra, bạn kêu lên theo
                                                cách bạn đang sợ hãi: ‘’Hãy dừng lại

Bất cứ điều gì, bất cứ cái gì, miễn là tôi không phải hiểu về tôi’’

Và có con tàu muốn thử đậu lại, ngay nơi này
nó thử hàng ngàn lần
Bên ngoài màu sẩm của khu rừng một con tàu móc dài

lấn qua khung cửa sổ đang mở

trong số những người khách dự tiệc là những người ôm nhau nhảy như điên

 

III.

Ngôi nhà cả đời tôi sống ở đó phải dời đi
Mọi thứ sẵn sàng cho sự trống rổng. Đã sẵn sàng nhổ neo- nhưng bất chấp thứ không khí ảm đạm vẫn là ngôi nhà sáng lên trong thành phố. Sự thật [chúng tôi] không cần đồ đạc. Tôi đi một vòng quanh cuộc đời và quay lại điểm xuất phát: một căn phòng trống trơn. Những hình ảnh tuổi thơ tôi in dấu trên vách như những bức tranh Ai Cập trong căn phòng tang lễ. Nhưng là chúng đang mờ nhạt. Ánh sáng quá sáng. Các cửa sổ mở toang. Căn phòng trống trơn như chiếc kính viễn vọng to lớn ngước lên bầu trời. Ở đây yên tĩnh như cuộc gặp ở Quảng Trường. Chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng chim bồ câu nơi sân sau, những tiếng gáy của chúng.

 

 

PRELUDES 
I
I flinch from something that shuffles slantwise through sleet.
A fragment of what is to come.
A wall broken loose. Something without eyes. Hard.
A face of teeth!
A lone wall. Or is the house there
although I do not see it?
The Future: an anny of empty houses
that grope their way ahead through sleet.

II
Two truths approach each other. One comes from within,
one comes from without-and where they meet you have the chance
to catch a look at yourself.
Noticing what is about to happen, you shout desperately: “Stop!
Anything, anything, as long as I don’t have to know myself.”
And there is a boat that wants to put in-tries to, right here­
it will try again thousands of times.
Out of the forest’s dark comes a long boat hook
that’s pushed through the open window
among the party guests who have danced themselves warm.

III
The apartment I’ve lived in most of my life is to be evacuated.
It’s already emptied of everything. An anchor has let go-
but despite the mournful air it’s still the lightest apartment
in the city. Truth needs no furniture. I’ve gone one round
on life’s circle and come back to the starting point:
a bare room. Scenes from my early life take shape on the walls
like Egyptian paintings inside a burial chamber. But they
are fading. The light is too strong. The windows have
enlarged. The empty apartment is a big telescope pointed at
the sky. It’s as quiet here as a Quaker meeting. Nothing heard
but the pigeons of the backyards, their cooings.

 

Windows and Stones/Dark Adaptation [Cửa sổ và Đá/ Làm quen với bóng tối]