Một cuộc hẹn

tranh Jean Dubuffet/Pháp

 

 

và đêm đến thì như có ai đó cứ gõ lên nhận thức của tôi, tra hỏi, vẫn những câu hỏi ấy, vậy thì núi là gì với đám bò của ông Tám Bảng chẳng ai chăn dắt nhưng ngày ngày vẫn kéo lên ăn lá cây rừng trên núi, câu hỏi, bây giờ tôi nói là có tính bản thể luận, còn hồi ấy cứ như một bài toán khó, còn khó hơn là bài toán khó, thầy giáo làng của tôi hỏi bọn học trò ông, một cộng với một rồi trừ đi một thì còn bao nhiêu, khó, nhưng còn trả lời được, tôi trả lời thấy tôi: như thế coi như hết, thầy tôi đánh bằng thước bảng thật mạnh lên bàn tay cầm bút của tôi, ông chỉ đánh một cái để cho tôi nhớ, rằng, một cộng một rồi trừ một thì còn một, nhưng đấy là chuyện của con số, không phải là chuyện  núi Lũng với lũ bò của ông Tám Bảng, chuyện là ông Tám Bảng làng tôi sáng cỡi ngựa đi tối cỡi ngựa về, sáng ra ông Tám Bảng nói là vào đất Lũng để trông coi đàn bò thả núi của ông, nhưng thực ra là đi ngủ với người thiếp, một cô gái trẻ ở làng bên mê sự giàu có của ông, người vợ già của ông Tám Bảng cả đời vẫn nghĩ sáng ra là ông cỡi ngựa vào đất Lũng để chăm coi đàn bò thả núi của ông, còn đàn bò của ông sáng ra thì tuông ra khỏi chuồng trại ở đất Lũng vẫn luôn bỏ trống cổng ngõ kéo hết lên núi Lũng ăn lá cây rừng, rồi chiều lại kéo hết về chuồng, núi Lũng ở phía nam làng tôi, là cứu tinh của đám dân nghèo, những người nghèo ở làng tôi không có đất để cày thì lên núi Lũng lấy gỗ của nó đem đi đổi gạo, tôi cứ việc đứng tựa cửa nhà tôi thì nhìn thấy núi Lũng, và cho đến lúc nghe người ta kháo nhau về chuyện ông Tám Bảng đi ngủ với người thiếp trẻ tuổi thì tôi vẫn chưa đặt chân đến đó, có một thứ quyến rủ kỳ dị nào đó như thể phép màu nào đó mới khiến cho đám bò của ông Tám Bảng ngày nào cũng kéo hết lên núi, sao không kéo đi nơi khác mà kéo lên núi Lũng nhỉ, hay là cứ thấy nhớ nhung lá cây rừng như thể hồi còn bú mẹ ta cứ thấy nhớ nhung sữa mẹ, cái thắc thỏm mong hiểu hết thế giới chung quanh thôi thúc tôi phải nhờ đến các nàng tiên trong những câu chuyện kể của mẹ tôi, vào cái đêm mộng mị ấy, phải chờ cho đến gần nửa khuya tôi mới nghe thấy nàng tiên trong những câu chuyện kể của mẹ tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi
bạn là một trong những người ta yêu mến
nàng tiên xinh đẹp của tôi nói
cái tuổi tôi, bấy giờ, cũng sắp thay khúc phù trầm, sắp vỡ tiếng, tức sắp vào tuổi dậy thì, thì chưa biết yêu là gì, chỉ thấy lâng lâng một chút nơi hồn mình khi đang đêm bỗng có nàng tiên xinh đẹp cầm lấy tay mình
có thể cho biết được không, lũ bò của ông Tám Bảng thì có dính dáng chi với núi Lũng
tôi hỏi
nàng tiên xinh đẹp của tôi bỗng ôm chặt người tôi vào lòng, là nàng ôm đứa con trai trần thế ngây ngô, hay là ôm một khối tình bất chợt bao gòm cả cái tinh anh ở trên trời cả cái đắn đo phiền tạp nơi mặt đất, tôi không biết, bấy giờ, tôi chỉ còn đủ khả năng để nghe thấy giọng nói đầy ma lực của nàng tiên xinh đẹp của tôi, giọng nói như thể là cuộc va chạm bí ẩn giữa một con chim và đám mây trời
đêm mai ta sẽ nói cho bạn nghe về chuyện lũ bò và núi nhé
nàng tiên của tôi đã hẹn tôi
tức, vẫn còn để cho tôi một khối khó khăn trong nhận thức,