Thomas Stern Eliot/Đất hoang/Sấm truyền gì

Đằng sau màu đỏ ánh đuốc trên những gương mặt đẫm mồ hôi
Đằng sau cái lặng lẽ giá buốt trong những khu vườn
Đằng sau nỗi thống khổ trong những nơi chốn lạnh lùng
[là]Tiếng gào thét và tiếng khóc
Nhà tù và cung điện và sự dội lại
Của tiếng sấm mùa xuân trên những ngọn núi xa
Hắn kẻ đang sống và bây giờ đã chết
Chúng ta những kẻ đang sống và bây giờ đang chết
Với một chút kiên nhẫn

 

 

Ở đây không có nước nhưng chỉ có đá
Đá và không có nước và con đường cát bũn
Con đường quanh co ở phía trên giữa những ngọn núi
Đây là những núi đá không có nước
Nếu có nước chúng ta sẽ dừng lại và uống
Ở giữa đá [thì] người ta không thể dừng lại hay nghĩ ngợi
Mồ hôi thì khô và chân thì ở trong cát
Nếu chẳng có nước ở giữa đá
Núi đá chết cái miệng của chiếc răng  mục không thể nhổ
Ở đây người ta không thể đứng cũng không thể nằm cũng không thể ngồi
Thậm chí chẳng có sự lặng lẽ trong những ngọn núi
Nhưng tiếng sấm khô cằn [thì] không mưa
Thậm chí không có sự cô độc trong những ngọn núi
Nhưng những khuôn mặt buồn rầu đỏ lựng [thì] châm chọc và gầm gừ
Từ những khung cửa của những ngôi nhà bằng bùn đất
Nếu có nước
Và không có đá
Nếu có đá
Và cũng có nước
Và nước
Mùa xuân
Hồ bơi ở giữa đá
Nếu chỉ có tiếng nước
Không phải con ve sầu
Và bài hát cỏ khô
Nhưng tiếng nước tràn lên đá
Nơi con chim ẩn sĩ hát trong những cây thông
Giọt nước rơi giọt nước rơi rơi rơi rơi
Nhưng không có nước

 

 

Ai là người thứ ba luôn đi bên bạn ?
Khi tôi [thử] đếm  thì chỉ có bạn cùng tôi
Nhưng khi tôi nhìn về phía con đường trắng
Luôn có một người khác đang đi bên bạn
Chăm chú lướt qua bộ áo choàng màu nâu, [và ] vải che đầu
Tôi không biết đúng là đàn ông hay phụ nữ
–Nhưng ai ở đó phía bên kia của bạn?

 

 

Âm thanh trên cao ấy là gì
Lời thở than thì thào của mẹ
Những người có khăn trùm đầu là ai lũ người đang họp lại
Trên những cánh đồng vô tận, đang ngập ngừng trong thứ đất đai nứt nẻ
Chỉ được bao quanh bằng đường chân trời bằng phẳng
Thành phố nào trên những ngọn núi
Những vết nứt và những tái tạo và những tiếng nổ trong thứ không
trung màu tím
Những ngọn tháp đổ
Jerusalem Athens Alexandria
Vienna London
Không có thật

 

 

Người phụ nữ tháo nhanh mái tóc đen dài của mình
Và thứ âm nhạc thì thầm khó khăn trên những sợi dây ấy
Và lũ dơi với gương mặt trẻ thơ trong thứ ánh sáng màu tím
Huýt gió và đập đập đôi cánh của chúng
Và cúi đầu về phía dưới bức tường đen kịt
Và lộn nhào trong thứ không trung là những ngọn tháp
Những tiếng chuông vang lên ký ức, những tiếng chuông giữ lại
thời gian
Và những giọng nói reo lên từ những bể nước trống rổng và
những cái giếng đã cạn

 

Trong cái hố đổ nát này nằm giữa những ngọn núi
Trong thứ ánh sáng yếu ớt, cỏ thì đang hát
Trong những ngôi mộ nhàu nát, về phía giáo đường
Có giáo đường trống rổng, chỉ là ngôi nhà của gió
Không có cửa sổ và cửa xoay
Những hài cốt không làm hại được ai
Chỉ có con gà trống đứng nơi mái nhà [và gáy]
co co rico co co rico
Trong chớp mắt. Rồi thì ngọn gió ẩm ướt
Đem mưa đến

 

 

Ganga [sông Hằng] chìm xuống, và những chiếc lá ủ rũ
Chờ mưa, trong lúc những đám mây đen
Tụ tập ở đằng xa, trên đỉnh Himavant (1)
Rừng nhiệt đới cúi mình, nặng nhọc mang sự lặng lẽ
Rồi thì sấm truyền
DA (2)
Datta (3) : Chúng ta đã cho đi [những] gì?
Bạn của tôi, máu làm lay động tim tôi
Sự hiến dâng của khoảnh khắc tôn nghiêm táo bạo
Ở đó thời đại của khôn ngoan có thể không bao giờ bị hủy bỏ
Bằng cách này, và chỉ cách này, chúng ta đã tồn tại
Điều không được tìm thấy trong tiểu sử chúng ta
Hoặc trong những ký ức bị che phủ bỡi mạng nhện từ tâm
Hoặc dưới những niêm phong bị phá vỡ bỡi những pháp quan gầy yếu
Trong những căn phòng trống rổng của chúng ta
DA
Dayadhvam : Tôi đã nghe thấy chiếc chìa khóa
Xoay vào cánh cửa một lần và chỉ xoay một lần
Chúng tôi nghĩ về chiếc chìa khóa, mỗi một chiếc chìa khóa
trong nhà tù của nó
Đang nghĩ ngợi ề chiếc chìa khóa, mỗi một chiếc chìa khóa
xác định một nhà tù
Hồi sinh trong chốc lát sự bùng vỡ Coriolanus (4)
DA
Damyata: Con thuyền đáp lại
Chào vui, về tay thiện nghệ với cánh buồm và mái chèo
Biển lặng, trái tim bạn sẽ được đáp lại
Chào vui, khi được chào mời, khuấy lên sự tuân phục
Cho những bàn tay điều tiết
Tôi ngồi ở trên bờ
Câu cá, với cánh đồng cằn cỗi ở bên tôi
Ít nhất tôi sẽ tô điểm đất đai của tôi trong thứ lớp?
Cầu Luân Đôn đang rơi đang rơi đang rơi
Poi s’ascose nel foco che gli affina (5)

   Quando fiam uti chelidon (6)–  Ô chim én chim én

Những mảnh vỡ này tôi làm bệ đỡ chống lại sự hủy hoại của tôi
Vì sao sau đó hòn đảo nhỏ phù hợp với bạn. Hieronymo điên trở lại (8)
Datta. Dayadhvam. Damyata.
Shantih shantih shantih (9)

nguồn: ttp://www.gutenberg.org/files/1321/1321-h/1321-h.htm

 

 

________

 

(1)Theo Ấn Độ giáo, Himavat(himavant- Sanskrit: हिमवत्  ) là tên gọi của Thần tuyết, cách nhân cách hoá dãy Himalaya/ theo https://en.wikipedia.org/wiki/Himavat

(2)The Hindu fable referred to is that of gods, men, and demons each
in turn asking of their father Prajapati, “Speak to us, O Lord.” To each
he replied with the one syllable “DA,” and each group interpreted it in
a different way: “Datta” to give alms; “Dayadhvam” to have
compassion; “Damyata” to practice self-control. The fable concludes,
“This is what the divine voice, the Thunder, repeats when he says:
DA, DA, DA: ‘Control yourselves; give alms; be compassionate ‘‘
/Câu chuyện ngụ ngôn Hindu được nhắc đến là về các vị thần, người
đàn ông và bọn ác quỉ mỗi một trong số đó  lần lượt hỏi cha của mình
Prajapati ‘‘Hãy nói với chúng con, Ôi Chúa’’ Với mỗi một người
Prajapati trả lời với một âm ‘‘DA’’, và mỗi nhóm diễn giải nó trong
một cách khác: “Datta”, bố thí ; “Dayadhvam”, có lòng trắc ẩn, từ bi;
“Damyata”, thực hành tự chủ. Câu chuyện ngụ ngôn kết luận: Đây
là những gì mà một giọng nói thần thánh, Tiếng Sấm, lập lại khi ngài
nói DA DA DA: ‘Bạn hãy làm chủ mình, bố thí, từ bi trắc ẩn’/ Theo
trang https://www.infoplease.com/primary-sources/poetry/t-s-
eliot/what-thunder-said

(3) and then “Datta,” “Dayadhvam,” and “Damyata.” In order, they mean “give,” “compassion,” and “control.” These come from the Brihadaranyaka Upanishad, which is an ancient philosophical text containing Hindu and Buddhist concepts. Among these concepts and statements are three duties (giving, compassion, and control). These are things each individual must sacrifice to the gods, to other people, animals, and so on. It is part of the lessons of ethical responsibility for each person/ và rồi thì “Datta,” ” Dayadhvam ” và ” Damyata”. Theo thứ tự, chúng có nghĩa “Cho, bố thí”, “Lòng trắc ẩn” và ” Sự tự chủ”. Chúng đến từ Brihadaranyaka Upanishad, một văn bản triết học cổ bao gòm những khái niệm Hindu và Phật giáo. Trong những khái niệm và phát biểu này là 3 nhiệm vụ (“Cho, bố thí”, “Lòng trắc ẩn” và ” Sự tự chủ”) Đó là những thứ mỗi một cá nhân phải dâng tặng cho các vị thần, cho những người khác, cho các động vật, và vân vân. Nó là một phần của bài học về trách nhiệm đạo đức cho mỗi con người/Theo trang  https://www.enotes.com/homework-help/what-does-term-datta-dayadhvam-damyata-signify-201903

(4) nhân vật Coriolanus trong bi kịch cùng tên của Shakespear

(5) V. Purgatorio, xxvi. 148.

“‘Ara vos prec per aquella valor

‘que vos guida al som de l’escalina,

‘sovegna vos a temps de ma dolor.’

Poi s’ascose nel foco che gli affina.”

[dịch máy]:

. Luyện ngục, xxvi. 148.

“Bây giờ tôi xin bạn cho sự can đảm đó
Điều đó hướng dẫn bạn đến âm thanh của cầu thang,
Anh ấy nhắc nhở bạn về nỗi đau của tôi.
Sau đó, anh ta trốn trong lửa mà mài anh ta. ”

theo chú thích của T.S Eliot

(6) Khi tôi là chelidon [dịch máy]

(7) V. Gerard de Nerval, Sonnet El Desdichado/theo chú thích của T.S Eliot

(8) Spanish Tragedy hay Hieronimo is Mad Again/tạm dịch
Hieronimo  điên trở lại/ 
Bi kich Tây Ban Nha của nhà viết kịch
V.Kyd/theo chú
thích của T.S Eliot

(9)Sự lập đi lập lại ở đây là hình thức kết thúc cho một
Upanishad/theo chú thích củ a T.S Eliot

 

 

WHAT THE THUNDER SAID

 

After the torchlight red on sweaty faces

After the frosty silence in the gardens

After the agony in stony places

The shouting and the crying

Prison and palace and reverberation

Of thunder of spring over distant mountains

He who was living is now dead

We who were living are now dying

With a little patience

 

Here is no water but only rock

Rock and no water and the sandy road

The road winding above among the mountains

Which are mountains of rock without water

If there were water we should stop and drink

Amongst the rock one cannot stop or think

Sweat is dry and feet are in the sand

If there were only water amongst the rock

Dead mountain mouth of carious teeth that cannot spit

Here one can neither stand nor lie nor sit

There is not even silence in the mountains

But dry sterile thunder without rain

There is not even solitude in the mountains

But red sullen faces sneer and snarl

From doors of mudcracked houses

If there were water

And no rock

If there were rock

And also water

And water

A spring

A pool among the rock

If there were the sound of water only

Not the cicada

And dry grass singing

But sound of water over a rock

Where the hermit-thrush sings in the pine trees

Drip drop drip drop drop drop drop

But there is no water

 

Who is the third who walks always beside you?

When I count, there are only you and I together

But when I look ahead up the white road

There is always another one walking beside you

Gliding wrapt in a brown mantle, hooded

I do not know whether a man or a woman

—But who is that on the other side of you?

 

What is that sound high in the air

Murmur of maternal lamentation

Who are those hooded hordes swarming

Over endless plains, stumbling in cracked earth

Ringed by the flat horizon only

What is the city over the mountains

Cracks and reforms and bursts in the violet air

Falling towers

Jerusalem Athens Alexandria

Vienna London

Unreal

 

A woman drew her long black hair out tight

And fiddled whisper music on those strings

And bats with baby faces in the violet light

Whistled, and beat their wings

And crawled head downward down a blackened wall

And upside down in air were towers

Tolling reminiscent bells, that kept the hours

And voices singing out of empty cisterns and exhausted wells.

 

In this decayed hole among the mountains

In the faint moonlight, the grass is singing

Over the tumbled graves, about the chapel

There is the empty chapel, only the wind’s home.

It has no windows, and the door swings,

Dry bones can harm no one.

Only a cock stood on the rooftree

Co co rico co co rico

In a flash of lightning. Then a damp gust

Bringing rain

 

Ganga was sunken, and the limp leaves

Waited for rain, while the black clouds

Gathered far distant, over Himavant.

The jungle crouched, humped in silence.

Then spoke the thunder

DA

Datta: what have we given?

My friend, blood shaking my heart

The awful daring of a moment’s surrender

Which an age of prudence can never retract

By this, and this only, we have existed

Which is not to be found in our obituaries

Or in memories draped by the beneficent spider

Or under seals broken by the lean solicitor

In our empty rooms

DA

Dayadhvam: I have heard the key

Turn in the door once and turn once only

We think of the key, each in his prison

Thinking of the key, each confirms a prison

Only at nightfall, aethereal rumours

Revive for a moment a broken Coriolanus

DA

Damyata: The boat responded

Gaily, to the hand expert with sail and oar

The sea was calm, your heart would have responded

Gaily, when invited, beating obedient

To controlling hands

 

I sat upon the shore

Fishing, with the arid plain behind me

Shall I at least set my lands in order?

London Bridge is falling down falling down falling down

Poi s’ascose nel foco che gli affina

Quando fiam uti chelidon—O swallow swallow

Le Prince d’Aquitaine à la tour abolie

These fragments I have shored against my ruins

Why then Ile fit you. Hieronymo’s mad againe.

Datta. Dayadhvam. Damyata.

Shantih     shantih     shantih