cổ tích của đất/tôi đã nhìn thấy người ta đem đặt những hoài niệm lên đất

nhưng con người cũng biết ngợi ca đất như tôi và em ngợi ca tình yêu chúng ta

con người cũng nói về đất với những ngôn ngữ dịu dàng như khi tôi và em nói về tình yêu chúng ta

trên đường đi về phía có em tôi ngang qua miền đất người ta đang mang vác những hoài niệm đem đặt lên  đất

những hoài niệm đã tan chảy thành những khúc hát đầy ứ niềm bi thương

 

đâu còn những năm tháng ta đi nhặt niềm vui ở phía bên kia sông mỗi chiều quay về có em đứng đợi bên dưới bầu trời lũ chim lãng tử cứ lượn lờ trên đầu vì chưa gửi được cho con người những lời chúc tụng cuối ngày ta nói với  lũ chim là hãy mau quay về khu rừng cũ  kẻo tối và giang rộng đôi cánh tay đón em vào lòng và đâu còn con đường dẫn về miền đất yêu thương nơi ta và em lần đầu tiên trao nhau ánh mắt yêu trăng nước bỗng gặp nhau đất cũ trăm năm hóa thành miền cổ tích và cũng đâu còn con đường nào dẫn về phía thế giới của cây cỏ vô ưu niềm thanh thản vuột khỏi cuộc sống vào một chiều buồn bã nào đó trong đời tựa cánh chim vụt mất giữa buổi chiều hôm

 

trên đường đi về phía có em tôi nhìn thấy người ta đang đặt lên đất những hoài niệm màu tro than

và chờ

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.