CHƯƠNG BA
NHỮNG CẢM THỨC GIẢ ĐỊNH
sáng ấy đất trở giấc
khỏa ra những ngọn khói vui
những ngọn khói tích tụ từ những dòng
sông uốn khúc châu thổ phù sa bát ngát bóng
mây qua suốt hương đồng nội
những ngọn khói tích tụ từ những bước chân bờ cỏ cánh chim
sải giữa thời gian
lúa thì con gái nức mùi sử thi…
những lời lẽ thô bạo con người làm hoen ố trinh nguyên của đất
tôi chẳng thể nào yên khi từ đất luôn vọng lại những lời khẩn thiết
rằng
những lời lẽ thô bạo con người vẫn thốt ra từng ngày làm hoen ố trinh nguyên của đất
sự trinh nguyên hình thành tự buổi hồng hoang gió bụi khi con cá dưới nước chưa biết tên mình là gì tất cả là chưa có tên tuổi và con người thì dường còn ở tận đâu nơi ý định của tạo tác
sự trinh nguyên như thể được trích ra từ sự vô thức trinh nguyên
tất cả như có đấy như không đấy
chẳng chút mưu toan dấu diếm
chẳng chút nghĩ ngợi riêng tư
tất cả đều trần trụi giữa thời gian
nhưng cũng chẳng phải thời gian
buổi hoang sơ trời đất là chẳng có biến đổi chẳng có vĩnh hằng
hết thảy là mông lung
huyễn hoặc
rồi bỗng được gọi tên
trời và đất
cũng chẳng biết ai gọi ai
chỉ một lời
thốt giữa thinh không
trời và đất
từ đó cá và nước
bầu trời và chim trời
con người và đất…
thế thì tại vì đâu con người lại từng ngày thốt ra những lời lẽ thô bạo nơi mặt đất vốn là ngọn nguồn tất cả