những người mặc áo rách cứ nhảy múa ca hát sẽ trở thành kẻ phong lưu
tôi đã nhìn thấy cách để đến bờ bên kia như thế
những năm tháng ấy tôi sống rất thật với những ý nghĩ của mình
sáng ra cùng mấy người bạn trong làng hòa tấu bằng đàn ghi ta gỗ bài du ca ai đó đã viết trong trạng thái nhập đồng
cùng với bài ca tôi băng qua miền đất nhấp nháy ánh mắt của bậc hiền triết có giọng nói thông thái
cuộc chuyện trò mang tính hàn lâm có pha chút sông hồ lãng tử
giữa sống với chết là hơi thở của đất
hơi thở khỏa ra từ niềm câm lặng được nuôi dưỡng bằng hòa khí của đám cỏ bám trên đá qua bao niên kỷ vẫn cứ trổ hoa
cho đến một hôm có người đến nhổ đi
cỏ gào lên
hãy trả lại cho ta cuộc sống cũ
đám cỏ bám trên đá gào lên giữa niềm câm lặng của đá
người gây biến cố bảo giữa sống với chết là nơi ẩn trú chỉ dành cho đá chẳng ai có thề xen vào kẻ nào nói đá không biết buồn kẻ đó chưa biết ý nghĩa của tồn tại
cuộc chuyện trò tựa cuộc độc thoại
tất cả là một
và một là tất cả
chẳng phải ai đó đã nói ra lời đó những ngàn năm trước
cuộc chuyện trò hóa ra như cuộc độc thoại của tôi