cổ tích của đất/và có đủ hình hài em trong giấc mơ của tôi

 

và sau đó thì em thôi khóc, đất lại trở lại sự lặng lẽ vốn có của mình, tôi bước tới khung trời sáng lòa ở phía trước, đừng đi, người em yêu, em nói, và nhìn tôi với tất cả sự lưu luyến của đất trời buổi nguyên sơ, dịch chuyển không muốn rời sự lắng đọng, không phải ánh sáng  không muốn rời  ánh sáng, nghìn năm lưu luyến trong chớp mắt, đừng đi, người em yêu, em nói,  và cúi xuống chân núi vốc nắm đất màu tro than trao  tôi, nửa khuya hôm ấy tôi nằm dài trên đất, gối đầu lên ngực em, và thiếp đi trong giấc mơ thế kỷ, trong giấc mơ như  báo trước cho sự bùng vỡ của những cảm thức trinh nguyên tôi nhìn thấy mây giăng trên đầu kẻ cô độc, chẳng giống với niềm cô độc thuở trước, vẫn cứ thấy bơ vơ giữa một thế giới dày đặc những con người, giờ thì đi đâu, kẻ cô độc bỗng cất tiếng hỏi, nghe thấy có lời đáp như được nói ra từ những vách đá trên ngọn núi đang soi bóng lên đất, có loài chim màu than nâu đang bay lượn trên bầu trời trên đầu  buông những lời ẩn dụ như sấm ngôn thế kỷ, đã hiểu ra lời vách núi… đã hiểu ra…bỗng kẻ cô độc nói một mình, lời nói đầy sử sự của lũ chim màu than nâu làm tôi tỉnh ra, nghe ngực em thơm mùi đất, giữa lãng đãng phù vân, tôi ngụp lặn vào  em như thể để rửa sạch nỗi ưu phiền cho kẻ cô độc trong giấc mơ thế kỷ, đừng đi, người em yêu, em lại nhắc lại với tôi lời khẩn thiết, và tôi thì quyết định cho sự bắt đầu cuộc hành trình đi về phía có em bằng tình yêu của em, trong lúc tôi nghĩ ngợi rất nhiều về cuộc hành trình của mình, cuộc hành đi về phía có em, thì em nói em sợ tình yêu ấy sẽ tan đi, em nói em là sự kết hợp mong manh của thời gian của người,  thật ra thì em chẳng nói lời nào, tôi chỉ nghĩ là em nói thế, tôi nói tôi biết em là người con gái mang trong mình hết thảy những niềm đau thương của miền đất nơi em sinh ra, miền đất  như sự quyến rủ không gì ngăn nổi đối với lũ người tham bạo,  tôi nói tôi  biết em là những nét đất đai còn sót lại sau những va chạm khốc liệt giữa những kẻ chiếm đất và những người giữ đất, tôi nói tôi biết em là người con gái mang trong mình những khúc ca hào tráng về vẻ sáng đẹp của một miền đất một thời uy nghi lộng lẫy với những nghĩ ngợi  tráng lệ của con người, tôi nói tôi biết em là người con gái như sự kết hợp hết thảy những yếu tố lịch sử của một miền đất để cuối cùng thốt lên thứ tiếng nói riêng như sự nghĩ ngợi của đất

Leave a Reply

Your email address will not be published.