Walt Whitman/Lá cỏ/Cuốn 23/Bên bờ Ontario trong xanh/Khúc 1&2

1.

 

Bên bờ Ontario trong xanh,

Khi tôi nghĩ ngợi về những ngày chinh chiến và những ngày hòa bình trở  lại, và cái chết không còn đến nữa,

Một Tưởng Tượng to lớn tuyệt vời, với gương mặt nghiêm khắc  lướt qua tôi,
Ca cho tôi nghe bài thơ, rằng, đó là bài ca của linh hồn nước Mỹ, ca cho tôi nghe tiếng con chim sơn ca của thắng trận,

Và gõ  khúc diễu hành về Tư Do, những khúc diểu hành hùng tráng hơn,

Và hát cho tôi nghe trước khi bạn bước vào bài ca về nỗi thống khổ của nền Dân Chủ

(Dân chủ, cuộc chinh phục có tính định mệnh, nhưng những nụ cười dối trá ở khắp nơi,
Và cái chết và sự phản bội ở mỗi bước đi)

 

 

2.

 

Một Đất Nước tự thông báo  về mình,
Chính  tôi tạo ra sự lớn mạnh duy nhất mà tôi có thể hiểu giá trị của nó,
Tôi không từ chối điều gì, [tôi] chấp nhận tất cả, rồi thì tái tạo lại trong hình thức riêng của tôi.

Một giống nòi [thì] sự thử thách của nó là thời gian và hành động,

Chúng ta là gì quê hương là câu trả lời đầy đủ về sự thể chúng ta là gì,
Chúng ta vận dụng chính chúng ta như [một] vũ khí được vận dụng,

Chúng ta mạnh mẽ và vĩ đại trong chính chúng ta,
Chúng ta tròn bổn phận trong chính chúng ta, chúng ta tự đủ trong sự biến đổi của chính chúng ta,

Chúng ta tự đứng nơi trung tâm, từ đó chia đi trên khắp thế giới,

Từ Missouri, Nebraska, hoặc Kansas, sự cười vui chạm vào niềm khinh miệt

 

Không có tội lỗi nào đến với chúng ta từ chính bên ngoài chúng ta,
Bất kể những gì xảy ra, bất kể những gì không xảy ra, chúng ta là vẻ đẹp hay chỉ là tội lỗi trong chính chúng ta,

(Ô Mẹ–Ô Những Người Chị thân thương!
Nếu chúng ta mất mát, [thì] không phải kẻ thù nào khác đã phá hủy chúng ta,
Chính là tự chúng ta để rơi vào đêm vĩnh cửu)

 

https://www.gutenberg.org/files/1322/1322-h/1322-h.htm

 

 

1&2

 

By blue Ontario’s shore,

As I mused of these warlike days and of peace return’d, and the

dead that return no more,

A Phantom gigantic superb, with stern visage accosted me,

Chant me the poem, it said, that comes from the soul of America,

chant me the carol of victory,

And strike up the marches of Libertad, marches more powerful yet,

And sing me before you go the song of the throes of Democracy.

 

(Democracy, the destin’d conqueror, yet treacherous lip-smiles everywhere,

And death and infidelity at every step.)

 

2

A Nation announcing itself,

I myself make the only growth by which I can be appreciated,

I reject none, accept all, then reproduce all in my own forms.

 

A breed whose proof is in time and deeds,

What we are we are, nativity is answer enough to objections,

We wield ourselves as a weapon is wielded,

We are powerful and tremendous in ourselves,

We are executive in ourselves, we are sufficient in the variety of

ourselves,

We are the most beautiful to ourselves and in ourselves,

We stand self-pois’d in the middle, branching thence over the world,

From Missouri, Nebraska, or Kansas, laughing attacks to scorn.

 

Nothing is sinful to us outside of ourselves,

Whatever appears, whatever does not appear, we are beautiful or

sinful in ourselves only.

 

(O Mother—O Sisters dear!

If we are lost, no victor else has destroy’d us,

It is by ourselves we go down to eternal night.)