THỨC DẬY TỪ TIẾNG HÁT TRÊN CÁC MÁI NHÀ
Buổi sáng, Mưa tháng năm. Thành phố quá yên tĩnh
như một ngôi làng trên núi. Những con phố yên tĩnh
Tự trên cao, tiếng ồn xanh xao của một động cơ máy bay
Cửa sổ mở
Giấc mơ ở trong đó người nằm ngủ nằm dài ra
trở nên trong suốt. Anh ta tự khuấy động mình, bắt đầu
lần dò công cụ ý thức của mình —
Gần như trong tầm tay
AWAKENING TO SONG OVER THE ROOFTOPS
Translated by May Swenson và Leif Sjorber
Morning, May rain. City in double stillness
like a mountain village. Streets silent.
Aloft, the blue green buzz of an aircraft engine.
The window is open.
Dream in which the sleeper lies outstretched
becomes transparent. He bestirs himself, begins
to fumble for his tool kit of attention.-
Almost within reach.
Windows and Stones/Secrets on the Way
***
KHÚC ĐÊM
Tôi lái xe qua làng vào lúc đêm, những ngôi nhà dạt về phía trước
trôi vào dòng đèn pha—bọn họ đang thức và đang khao khát
Những ngôi nhà, những chuồng trại, những biển quảng cáo, những xe cộ
bỏ không—bấy giờ chính là lúc
bọn họ tự khoác lên mình Sư Sống: Những giấc ngủ bầy đàn:
một vài người yên giấc, những người khác trong trạng thái căng thẳng
như thể bọn họ bị ràng buộc vào cuộc tu luyện khó khăn cho sự vĩnh hằng
Họ không dám buông bỏ mọi thứ ngay trong giấc ngủ sâu
Họ ngủ như thể những cái tấm chắn buông xuống trong khi những
những điều kỳ diệu vuột mất
Bên ngoài ngôi làng con đường chạy dài giữa những cây rừng
Và vô số rừng cây bước nặng nề trong thứ hòa âm
lặng lẽ nối tiếp nhau
Họ có cái nhìn đầy kịch tính như thể được soi sáng bỡi ánh lửa
Mọi chiếc lá đều khác biệt! Họ dõi theo tôi suốt quảng đường về nhà
Tôi nằm xuống sẵn sàng cho giấc ngủ. Tôi nhìn thấy những
hình ảnh quái gỡ
và những tín hiệu chính chúng ngúy ngoáy sau mi mắt tôi
trong bức tường đêm màu sẫm. Ở một khe nhỏ giữa thức và mơ
một thứ giới hạn quá rộng lớn cố vượt qua chính nó một cách vô vọng
NOCTURNE
I drive through a village at night, houses step forward
into the headlamps’ stream-they are awake, and are thirsty.
Houses, barns, billboards, driverless vehicles-it is now
they clothe themselves with Life. -The population sleeps:
some in peaceful sleep, others with strained features
as if they were entered in hard training for eternity.
They dare not let go of everything even in deepest sleep.
They rest like lowered barriers while the mystery rides by.
Beyond the village the road runs along between forest trees.
And trees trees tramp in silent concord side by side.
They have a theatrical look, as if seen by firelight.
Every leaf distinct! They follow me all the way home.
I lie down ready for sleep, I see the queerest pictures
and signs that scrawl themselves behind my eyelids
on the dark’s wall. In a slot between waking and dream
a very large envelope tries in vain to push itself through.
Windows and Stones/The Half-made Heaven
***
KHÚC CA BUỒN
Anh ta đặt bút xuống
Cây bút nằm im trên bàn
Cây bút nằm im trong bầu trời
Anh ta đặt bút xuống
Có quá nhiều điều không thể nói ra cũng không thể che giấu!
Anh ta bị ngăn cản bỡi những điều xảy ra bất cứ nơi đâu, trừ phi,
nhưng chiếc túi huyền nhiệm trên vai là đang đập như một trái tim
Ngoài trời đang là đầu mùa hạ
Những tiếng huýt sáo vang ra từ khu rừng—của con
người hay là của lũ chim?
Và những cành anh đào đang trỗ hoa gõ nhẹ lên
trần những chiếc xe tải đã trở về nhà
Nhiều tuần lễ trôi qua
Bóng tối chậm rãi đến
Lũ bướm đêm đậu lên ô kính cửa số:
[như] những bức điện tín nhỏ xanh xao gửi đến từ thế giới.
LAMENTO
He put down his pen.
It lies inert on the table.
It lies inert in space.
He put down his pen.
Too much that can neither be revealed nor concealed!
He’s blocked by what’s happening elsewhere, apart,
although the magic satchel is throbbing like a heart.
Outdoors it is early summer.
From the greenwood come whistles-of humans or
birds?
And cherry boughs in blossom tap the tops of
trucks that have come home.
Weeks go by.
Night slowly comes.
Moths settle on the windowpane:
small pale telegrams from the world
Windows and Stones/Half-made Heaven
***
GỬI NHỮNG NGƯỜI BẠN BÊN KIA BIÊN GIỚI
I.
Tôi quá dè dặt để viết cho bạn. Nhưng những gì tôi không dám viết ra cứ phồng to lên và phồng to lên như một quả khinh khí cầu đã cũ
và cuối cùng thì trôi đi trong bầu trời đêm
II.
Bây giờ thì lá thư của tôi nằm trong tay người kiểm duyệt. Anh ta đốt đèn lên. Trong ánh đèn những chữ của tôi cứ nhảy dựng lên như một con khỉ trên tấm lưới sắt, giãy dụa, chết cứng, và nhe răng ra
III.
Hãy đọc giữa những dòng chữ. Chúng ta sẽ gặp nhau sau 200 năm
khi những chiếc micro trên vách khách sạn, bị lãng quên và được phép ngủ thẳng giấc, trở thành những hóa thạch nhiều lớp
TO FRIENDS BEHIND A BORDER
translated by May Swenson and Leif Sjorber
I
I wrote so stingily to you. But what I didn’t dare write swelled and swelled like an old-fashioned dirigible
and finally sailed away through the night sky.
II
Now my letter is with the censor. He turns on his lamp. In the beam my words leap like apes onto a grating, shake it, go stiff, and bare their teeth.
III
Read between the lines. We shall meet in 200 years
when the microphones in the hotel walls, forgotten and allowed to sleep at last, are imbedded fossils.
Windows & Stones/ New Poems
***
NHỮNG ĐƯỜNG PHỐ Ở THƯỢNG HẢI
1.
Nhiều người đang đọc con bướm trắng nơi công viên
Tôi yêu loài bướm đêm màu hoa cải ấy như thể chính
chúng là nơi tạo ra niềm rung động về sự thật
Vào lúc bình minh những đám đông vội vã khiến cho hành tinh
yên tĩnh của chúng ta chuyển động
Rồi thì công viên đầy người. Với mỗi một người, [có đến] tám gương mặt tao nhã như ngọc bích kim cương, trong mọi tình huống, để khỏi bị nhầm lẫn
Với mỗi một người, cũng có thứ gương mặt bí ẩn
phản ảnh “vài điều gì đó bạn không nói ra”
Một vài thứ hiện ra trong thời khắc mệt mỏi được xếp vào hàng như
một ngụm rượu đắng có dư vị phức tạp dài lâu
Cá carp bơi trong ao không ngừng nghỉ, bơi cả trong khi chúng ngủ, gợi
nên tấm gương đáng tin cậy: luôn chuyển động
2.
Vào giữa trưa. Đồ giặt phơi dập dờn trong gió biển xám xịt thổi bên
trên những người đi xe đạp bọn họ đến đông như kiến. Coi
chừng những mê cung ở hai bên đường
Tôi bị vây quanh bỡi những ký tự tôi không thể đọc được. Trước sau
tôi là một người mù chữ
Tôi là cây cổ thụ già với những chiếc lá tàn úa bám
chặt và không thể rơi rụng
Và trận gió thổi lại từ biển làm xao xác hết thảy những gì đã có này
3.
Vào lúc binh minh bầy người dẫm lên nhau khiến cho hành tinh yên tĩnh
của chúng ta chuyển động
Hết thảy chúng ta là ở trên đường phố và bị nhồi nhét như trên boang tàu
Chúng ta đi theo hướng nào? Có đủ trà để uống? Chúng ta có thể coi như
chính chúng ta may mắn có cuộc hành trình trên đường phố này
Đã hàng nghìn năm trước khi sinh ra nỗi sợ hãi bị đóng kín
Lảng vảng đằng sau mỗi chúng ta là kẻ những bước đi ở đây là cây
thánh giá muốn đuổi kịp chúng ta, muốn vượt qua chúng ta,
muốn liên kết với chúng ta
Một vài thứ gì đó muốn lén nhìn chúng ta từ phía sau, chúng đặt tay
lên mắt chúng ta và thì thầm “Đoán thử là ai”
Chúng ta có vẻ như hạnh phúc khi ở ngoài trời, trong khi chúng ta chảy
máu đến chết vì những vết thương chúng ta không hề biết
STREETS IN SHANGHAI
Translated by Patty Crane
1
The white butterfly in the park is being read by many.
I love that cabbage-moth as if it were a fluttering corner of truth itself!
At dawn the running crowds set our quiet planet in motion.
Then the park fills with people. To each one, eight faces polished like jade, for all
situations, to avoid making mistakes.
To each one, there’s also the invisible face reflecting “something you don’t talk about.”
Something that appears in tired moments and is as rank as a gulp of viper schnapps with its long scaly aftertaste.
The carp in the pond move continuously, swimming while they sleep, setting an example for the faithful: always in motion.
2
It’s midday. Laundry flutters in the gray sea-wind high over the cyclists
who arrive in dense schools. Notice the labrinths on each side!
I’m surrounded by written characters that I can’t interpret, I’m illiterate through and through.
But I’ve paid what I owe and have receipts for everything.
I’ve accumulated so many illegible receipts.
I’m an old tree with withered leaves that hang on and can’t fall to the ground.
And a gust from the sea gets all these receipts rustling.
3
At dawn the trampling hordes set our quiet planet in motion.
We’re all aboard the street, and it’s as crammed as the deck of a ferry.
Where are we headed? Are there enough teacups? We should consider ourselves lucky
to have made it aboard this street!
It’s a thousand years before the birth of claustrophobia
Hovering behind each of us who walks here is a cross that wants to catch up with us, pass us, unite with us.
Something that wants to sneak up on us from behind, put its hands over our eyes and whisper “Guess who!”
We look almost happy out in the sun, while we bleed to death from wounds we don’t know about.
https://www.poetryfoundation.org/poems/58613/streets-in-shanghai