Thi pháp của đất/Thế giới của loài dế

 

 

 

một vương quốc không vua, bỡi kẻ sáng lập ra vương quốc là tôi mải mê đuổi theo cuộc sống của một loài giống xứ sở chưa hề định vị [hay không cần định vị nhỉ] không phải là du mục, kiểu con người, mà cứ giống như tuổi thơ của tôi, rong chơi, ngay từ giây phút một con dế lạc vào nhà, đêm, hót dưới gầm giường tôi, thì tôi đã nghĩ dế là loài thích rong chơi như tôi, ồ mi là đồng điệu của ta, cả đêm tôi không ngủ, chỉ nằm chờ, từng chặp tôi lại nghe con dế hót, giọng điệu của một gã lang bạc kỳ hồ, đang đêm bỗng nghe ở bên dưới giường nằm của mình có tiếng dế thì không phải cảnh thần tiên là gì, tôi nằm lắng nghe tiếng dế và cứ thấy đang có một điều gì đấy, chẳng giống như khi có áo mới mẹ may cho, củng chẳng giống như khi ở lớp học thầy giáo khen tôi viết chính tả giỏi và cho điểm mười, có một điều gì như thể vương quốc tuổi thơ của tôi đang được nới rộng ra cho tới thứ cõi bờ lộng lẫy huy hoàng, ở lại với ta nhé, sáng ra tôi nói với con dế vẫn còn nằm im dưới gầm giường tôi, quả là một kẻ phưu lưu, con dế không hề tỏ ra sợ sệt trước con người, ở lại đây với ta nhé, tôi lại lập lại yêu cầu của mình, và  chìa bàn tay tôi ra, con dế nhìn tôi, huơ mấy sợi râu ở miệng, rồi từ từ trèo lên bàn tay tôi, sự cố bất ngờ ấy làm tôi vui đến phát điên, có lẽ lúc con người làm được cuộc hòa nhập với tự nhiên thì cảm thấy mình vĩ đại,

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
9.30 AM    4.5.2022
[trong trường ca đang viết: THI PHÁP CỦA ĐẤT]