Thi pháp của đất/ Cuộc dong ruổi của ngôn từ

Hình ảnh trích từ https://www.pinterest.com

 

 

                            ở bên dưới con đường lên núi là một kho tàng cổ tích

 

cứ vậy, biền biệt những khúc ru, tháng tám, lúa làm đòng trên ruộng, mẹ ru tôi bài ca về con chim khách, chưa đi được đâu, tôi dịch lời con chim khách, đứng ở phía bên này nhan sắc trần gian, con chim có vẻ cố nài nĩ khách lãng du, cứ vậy, biền biệt thứ tuổi thơ có nắng sớm rọi hiên hè, những vũ khúc của hoàn vũ, cuộc vui của ai đó, ngu ngơ, đã biết nhìn trời đất rồi sao, tuổi thơ tôi là kho tàng đầy ắp những ngạc nhiên, bất ngờ và quyến luyến, đất trời bốn phía bao giờ cũng giống như dáng mẹ đi xa về … ồ, ngôn từ, cứ thế, cố tả cho bằng được trong nghĩ ngợi những dấu vết trần gian, thi ca lại là chuyện khác, khi ngôn từ đã hiển lộ: những sơ chế, phục chế, những xướng ca  gửi lên trời, gửi xuống biển…ngôn từ cứ như một phần hiện hữu của tôi, không có ngôn từ, tôi thôi hiện hữu, tôi lên núi để tìm lại những hình ảnh ghi được ở tuổi thơ: sáng nào ngồi ở hiên hè cũng nhìn thấy rừng cây đi lại trên ngọn núi phía nam làng, thì ra, những chuyển động nhìn thấy ở tuổi thơ chỉ là thăng hoa của ước mơ, nhưng lời của người gác rừng lại làm tôi sợ hãi, ông cứ đi nữa sẽ biết, ngôn từ đã hướng tới những hiện thực chưa hề nhìn thấy,

 

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
10  AM   31.8.2022
[trong trường ca đang viết : THI PHÁP CỦA ĐẤT]