Thi pháp của đất/ Cuộc dong ruổi của ngôn từ

Hình ảnh trích từ https://www.pinterest.com

 

 

ngọn núi của tuổi thơ tôi như câu chuyện kể dở dang, chuyện gì cũng nói ra một chút, rồi để đấy, một chút rừng cây, một chút nắng, một chút mây, đôi khi cả buổi mai tôi ngồi ở hiên hè nhìn núi cố nặng óc nghĩ ngợi làm sao lại có được những thứ như thế, cuối cùng, sức tưởng tượng của tuổi thơ cũng hiểu được núi theo cách mới tinh khôi, bấy giờ, núi là nơi để cho rừng cây thở ra những đám mây màu xám lúc nào cũng lẩn quẩn trong thứ nắng ban mai nhẹ hơn cánh chuồn, núi trong mắt tuổi thơ tôi nó là những cuộc trở về trong mơ, lên núi, hay những cuộc trở về trong mơ, tôi cũng không biết làm sao tôi lại có thể đến được chốn ấy, bấy giờ, lại trở nên chốn quen thân, cố quận, lên núi, với tôi bấy giờ, là trở về cố quận [hay hoàn vũ chỉ là sản phẩm của tri thức con người] lần lên núi nào con chim khách cũng dẫn đường tôi, con chim khách đứng ở bờ giếng sau nhà trò chuyện với tôi vào những buổi sáng giờ trở nên kẻ quyết định sự thành bại của những chuyến đi của tôi, bạn cứ đường hoàng bước qua tất cả những thứ bạn muốn, con chim nói, nó là thứ thi ca được cường điệu lên từ những hiện thực thô sơ,

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
10 AM   7.9.2022
[trong trường ca đang viết: THI PHÁP CỦA ĐẤT]