Thi pháp của đất/ Cuộc dong ruổi của ngôn từ

Hình ảnh trích từ https://www.pinterest.com

 

 

cứ thế, tôi cứ thấy băn khoăn, như thể một góc trời nào đó đang khép lại, tối sầm một miền ý thức, câu hỏi đặt ra là đến bao giờ thì nhìn thấy được sự thật, ở bên này con suối, người gác rừng đã dựng xong ngôi nhà, ta đang chờ ngươi đấy, ông lão nói, con chim màu lông đen nhảy lò cò một chặp rồi đậu lên khung cửa làm bằng lá cây rừng, toàn bộ những động thái ấy tự nó cho biết  ông lão gác rừng với con chim là bằng hữu từ lâu, ở đâu đây chăng, tôi hỏi, xa lắm, không thể đo bằng thời gian của người, ông lão nói bằng giọng kiêu căng, sao lại không thể đo bằng thời gian của người nhỉ, tôi có cảm tưởng con chim đang lặp lại lời ông lão, thật ra là đang hót, ngôn ngữ của chim tôi không hiểu, nhưng từ ánh mắt ông lão tôi đoán đó là những lời thân thiện, tôi định sang suối tiếp tục cuộc hành trình  tìm lại những hình ảnh tuổi thơ của mình, nhưng núi rừng như sắp xảy điều gì: lũ chim bỗng ngưng hót, và rừng cây như trở nên im vắng , [chuyện gì/hay chỉ là cảm giác sai lệch của tôi] ông lão gác rừng nhìn con chim bằng hữu, nhìn tôi, ra vẻ như hiểu được chuyện gì sắp xảy ra, rồi lặng lẽ bước ra khỏi căn lán, đi về phía có tiếng thác đổ, ngôn từ đôi khi không phải để diễn đạt hiện thực, 

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
9.30 AM   2.9.2022
[trong trường ca đang viết: THI PHÁP CỦA ĐẤT]