Đã đăng Ở miền đất ấy [1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16]
17/ Nếu như phải tự huyễn hoặc mình để sống, như ông Phác nói, thì tôi cũng đang tự huyễn hoặc mình? Tự dưng tôi cứ thấy thích đọc đi đọc lại những lời Lung nói với Hơ Mia trong sử Giót, lúc Hơ Mia đang cơn hấp hối.
Hãy ngủ nữa đi Hơ Mia
Không phải là anh không biết em đang đau đớn vì chân em đã bị dập nát
Thường thì vào giờ này lũ chim xin xao vẫn còn gọi nhau, đang là mùa chim xin xao kết đôi em không nhớ sao?
Nhưng đêm nay có nỗi đau đớn của em khiến con nai trên rừng không dám bước nặng chân
Và lũ chim xin xao cũng không dám cất tiếng gọi nhau.
Gió cũng đang đau nỗi đau của em
Trong lúc em thiếp đi thì gió nói với anh rằng gió đã mang tiếng hát em đi khắp rừng sâu núi thẳm
Rằng tiếng hát em làm dịu cơn hung hãn của con hổ đói mồi làm dịu cơn khát của con nai con lạc mẹ
Gió nói với anh rằng em đã mang đến cho gió niềm cao sang bất tận
Khi có tiếng hát em gió khiến cho tiếng suối trở nên thanh thoát khiến cho tiếng cây lá thành lời ca hát của rừng.
Chớ nghĩ ngợi nữa Hơ Mia
Dẫu lũ người Xoát đã làm dập nát đôi chân em.
Bỡi giờ thì chúng đã mãi mãi biến thành sắt đá chôn vùi bên dưới mặt đất này
Lúc em thiếp đi gió đã nói với anh
Rằng Giót đã bảo gió hát cho em nghe cho đến khi đôi chân em lành lặn
Để cùng anh làm cho thật nhiều những lưỡi cuốc lưỡi cày và những dao cắt lúa
cho người núi Đưng
Và để em sinh cho anh những đứa con trai cũng dũng mạnh như cây khư trên núi Đưng.