nuối tiếc và lãng quên [9]

hay nàng là một mảnh vỡ khác tôi nhìn thấy vào một ngày ngang qua dấu tích một cuộc suy vong khác, vào một ngày không mấy bình yên, cùng lúc tôi nhìn thấy em và nhìn thấy hình dạng của niềm kinh khiếp đang phủ lên mặt đất, những bóng đen to lớn đang phủ lên cuộc sống, bọn họ đang bước, hình như cố nói thật to cho mọi người nghe thấy, ta sẽ làm lại tháp baben, cả thế giới này phải nói tiếng nói của ta, phải nói theo cách nói của ta, một người trong bọn họ nói, và hãy đốt hết những thứ ta không thích, và dựng một trường thành lên trên mặt đất để ngăn cách ta với những gì ta không muốn nhìn thấy, một người khác trong bọn họ ra lệnh cho thuộc hạ của mình, bọn họ đang bước, những bóng người ngã lên những bước đi của con người, có vẻ thô kệch, nặng nề, bất nhất, như thể đang thuộc về thứ phong cách tiền homo sapien, những cái bóng quyện lấy những bước đi, có vẻ cố kết một cách lầm than, dữ dội, như thể con người là nỗi ám ảnh to lớn của những hình thể không thể [nỗi ám ảnh mang đầy âm vang man rợ] một chặp, sao tôi nhìn thấy chỉ còn có hai người nhỉ, bọn họ bỗng chỉ còn lại hai người, chúng ta là bằng hữu tốt với nhau kể từ hôm nay, một người trong bọn họ nói, một gương mặt hỏa diệm sơn [đang vào thời kỳ cuối của phun trào] lửa nơi quầng mắt, lửa nơi khóe miệng, chỉ là do nhuộm lửa hỏa diệm sơn sắp tắt, nhưng lại khiến cho người ta có cảm tưởng rằng miệng và mắt đang được tô son đánh phấn [kiểu của những diễn viên sân khấu] và một tiến trình làm cho xứ sở trở nên hùng cường để dẫn dắt thế giới sẽ được đem ra bàn thảo giữa hai chúng ta, người thứ hai trong bọn họ nói, một gương mặt như thể sao lưu từ một cỗ tiệc đầu người, miệng dính đầy não tủy, có vẻ đã rất no máu, nhưng mắt vẫn còn dán chặt nơi chiếc đầu lâu đã cạn hết mọi thứ [cũng chỉ là tưởng tượng] nếu dám chống lại ta thì xứ sở của lũ các người sẽ trở thành sa mạc, người có gương mặt như sao lưu từ cỗ tiệc đầu người bỗng nhảy lên, hét, vừa la hét, vừa chạy khắp khu nghỉ dưỡng gòm những lâu đài  sang trọng được xây dựng ở bên trên mặt đất đã được trải thảm bằng loại cỏ xanh mượt, đồ chó, lại là quân cướp nước, tôi lại nghe có tiếng ai đó thét lên, và một người đàn ông đội mũ vải nồi màu trắng [một đầu bếp thì phải] đến nói vào tai người có gương mặt hỏa diệm sơn điều gì đó, bắn, lập tức người đàn ông có gương mặt hỏa diệm sơn ra lệnh thuộc hạ xả súng vào một xứ sở nào đó cho vui trước khi đi ăn trưa với người bằng hữu, tôi nghe có tiếng đàn hát ở đâu đó, âm nhạc phục vụ cho bữa ăn trưa của hai con người quyền thế, nhưng không phải, một vũ khúc của một cuộc suy vong, em, xưa nay vương quyền và nhan sắc giai nhân luôn là mối xung khắc, đêm mùa hạ nghe tiếng vạc kêu sương, giấc mơ thiếu nữ, thi ca của vạt nắng buổi sớm mai hồng, thi ca của ngọn gió giữa ngày thổi ngang qua niềm vui thầm kín, vẻ đẹp, tôi biết em chắc chiu suốt một thời, bỗng tan biến, em đi làm vũ nữ của vua, người tình của em đi làm lính cho vua, nước mắt làm ướt hết các cổ thư, xưa nay các bậc quân vương vẫn là kẻ vui đùa trên trinh tiết mỹ nhân, tôi thấy người tình của em bước ra từ mảng tường còn sót lại nơi kinh thành Vijaja đổ nát đứng nhìn hình dáng của niềm kinh khiếp đang phủ lên mặt đất, tôi biết em không có lỗi, người tình của em không có lỗi, người Hóa Châu không có lỗi, người ở bên kia đất Hóa Châu nghe tiếng gà Hóa Châu gáy thì vui, và ngược lại, xưa nay các thứ vương quyền luôn va chạm nhau, có khi hòa hoãn, có khi quyết liệt, tiếng gà Hóa Châu không còn là niềm vui chung của những người ở bên này và ở bên kia đất Hóa Châu, lửa chiến đốt cháy kinh thành Vijaja, em lại đi làm vũ nữ cho ông vua thắng cuộc, những người lính, những người tình, những người mất tổ quốc đứng nhìn hình dáng của niềm kinh khiếp đang phủ lên đất nước, một lũ bạo tàn, bọn họ than thở, một ngày không mấy bình yên tôi nhìn thấy bọn họ bước ra từ bức phù điêu trên mảnh tường thành còn sót lại nơi kinh thành Vijaja đổ nát, nàng hát, và những người còn lại thì múa, một vũ khúc của suy vong, cờ xí còn bay rợp kinh thành, cờ xí của kẻ thắng cuộc, khói sương phủ một góc nhân gian, em, các thứ vương quyền làm nhàu nát giấc mơ thiếu nữ, làm tắt mất tiếng gà Hóa Châu, nhưng không sao, hình ảnh em cùng với tiếng gà luôn là thứ thi ca vĩ đại nhất trong những thi ca con người làm được, tôi nói với người con gái như có rất nhiều vết xước nơi ánh mắt, kìa, bọn họ lại kéo đến nữa kìa, nàng bỗng kêu, vẻ hốt hoảng, nàng nói với tôi rằng nàng đã nhìn thấy một bọn người mang đầy súng đạn đang tiến về phía kinh thành Vijaja đổ nát, em lại phải đi làm vũ nữ cho đám vua chúa đời nay, nàng cầm tay tôi, khóc, đừng sợ, những người đời nay sẽ mang thơ đến cứu em, tôi nói,

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.