nuối tiếc và lãng quên [3]

tôi nhân danh người tu hành không nói dối để nói dối với quan thị vệ rằng danh tiếng ngài ấy người kinh thành ai cũng biết, thật ra, tôi chẳng biết ông là ai, khi nhìn thấy ông quát tháo đám thị vệ tôi bỗng nghĩ ra cách nói dối để may ra có vào được hoàng cung hay không, lập tức vị quan già háo danh đón tiếp tôi như một khách quí, có thể là lời nịnh nọt của tôi khiến cho ông quan háo danh không còn  thấy một nhà sư để tóc là điều bất thường, khi đã ngồi uống trà và trò chuyện với quan thị vệ tôi cứ cho là mình sắp đạt được mục đích, tôi sẽ vào tận cung phòng của nàng để lấy những đồ dùng cần thiết cho nàng, và nàng sẽ rất vui khi thấy tôi trở lại ghềnh đá với bao nhiêu thứ tôi hứa sẽ mang về cho nàng, nếu không có quân hầu mời quan thị vệ với khách dùng bữa tối, tôi đã quên mất là mình đang ngồi giữa hoàng cung để nghĩ ngợi về nàng, có cơm chay cho nhà sư đấy, quan thị vệ nói, tôi cho là trời đã giúp tôi, như thế là ông quan già háo danh muốn giữ chân tôi, tuy vậy, cơm tối xong, tôi vẫn giả nói lời ra đi, ta cần có nhà sư để chuyện trò, quan thị vệ nói như thể ra lệnh tôi phải ở lại đêm với ông, tôi có cảm tưởng hoàng cung về đêm như một cảnh trần gian biệt lập, có thể là sự yên tĩnh được thiết lập từ một thứ quyền uy tuyệt đối,

 

mùa thu năm Tỵ, tự dưng có loài chim lạ bay đến đậu trên mái nhà hội quân thần, chỉ qua một đêm lũ chim ỉa phân nhiều đến đỗi làm sập một góc mái chánh điện, vua cho hội các quan, đây là điềm quốc thái dân an, vua nói, các quan cùng nói, đây là điềm quốc thái dân an, ta, tên lính hầu  mới được tuyển vào cung, nên ta cũng nói, đây là điềm quốc thái dân an, mùa đông năm Sửu, nước con sông lớn tràn ngập mấy tỉnh phía bắc, cuốn trôi nhà cửa của dân, người và súc vật chết hằng trăm hằng ngàn, dân các tỉnh bị ngập lụt kéo tới kinh thành hò reo đòi treo cổ hết đám quan lại  đã lấy cắp tiền làm đê điều cho dân, vua liền họp các quan, đây là đám dân làm phản, quyết không tha bọn chúng, vua nói, các quan cùng nói, đây là đám dân làm phản…, ta, lính hầu của vua lén nhìn thử mặt vua thấy có nhiều sát khí, nên cũng vội nói, đây là đám dân làm phản…mùa xuân năm Tí , vua cho xây thêm đàn tế trời ở phía nam, dân phu trưng tập ở các tỉnh trong nước, gỗ quí lấy ở các rừng trong nước, sau ba năm đàn làm xong, dân phu chết gần ba trăm, vua lên đàn nói lớn, nhờ hồng phúc các bậc tổ tiên nên ngày nay dân no ấm, các quan quì dưới  đàn cùng nói lớn, nhờ hồng phúc tổ tiên nên ngày nay dân no ấm, ta, lính hầu vua thấy vua  trừng mắt nhìn mình, nên ta cũng vội nói, nhờ hồng phúc tổ tiên nên ngày nay dân no ấm… ta được tuyển vào cung năm mười tám, giờ thì bảy mươi, làm lính thị vệ, rồi làm quan thị vệ, hơn năm mươi năm ta  hầu vua, hơn năm mươi năm ta đã bị hoạn cả lời nói lẫn những ý nghĩ,

 

cho đến lúc quá nửa đêm quan thị vệ vẫn còn nói, nhà sư có hiểu những lời ta nói hay không, ông dừng lại, hỏi tôi, rồi lại tiếp tục nói, tôi mệt nhoài, gục xuống, nghe có tiếng gì như tiếng then cửa nhà ai, cửa mở, tôi bước vào, một lũ người không đủ tuổi đang ca ngợi vị thần mình người đầu dã thú, nhà ngươi hãy nói gì đi chứ, bọn họ quát, tôi giật mình, mở mắt, chẳng thấy quan thị vệ đâu cả, chỉ thấy cuốn sách đang mở trước mặt, nhìn thử, thấy bìa đề Sách Toàn Thư,

Leave a Reply

Your email address will not be published.