Những ghi chú

và cứ thế, tôi cứ thấy nhớ nhung một cái gì đó, một vẻ huy hoàng đã mất, hay một cuộc phong lưu cổ độ, một đoạn khúc lưu ly, hay một miền trời chưa có, tôi không biết, chỉ thấy nỗi hoài nhớ ròng rã khúc chiết như thứ sức vóc bền bĩ lâu lâu lại tác động tâm trí, và tôi lại mường tượng ra đủ các thứ đất trời, mường tượng ra đủ các thứ bề bộn nắng gió, a là tôi đang bước dọc theo một khúc hát tối giản, nó là con đường chạy giữa một cuộc cổ tích lừng lững trong sử sách, ở phía bên kia là tràng giang đại hải những tiếng nói chân thành, và phía bên này là những kiến trúc, tôi phải nói thế nào nhỉ, hoàn hảo đến mức vô tận, là tôi đang nói đến những kiến trúc của nhà nước, những kiến trúc của chỗ ở, những kiến trúc của ngôn ngữ và những kiến trúc của một nền văn hóa bất thành văn ở những chốn khác người ta gọi là phong tục tập quán, cứ nói hết thảy những thứ đó là sự tuyệt mỹ của thời gian, đang mùa hoa vả, người ta nói với tôi vả ở đây có nghĩa là vô kỷ vô công, tức là không hề hấn gì cả, người ta đang lũ lượt kéo nhau đi múc hương hoa đổ vào trí nhớ, ở đây ký ức là nền tảng của mọi suy nghĩ và cảm xúc, cứ nhớ lại, và bước đi trong cõi không hề hấn gì cả, mới đầu tôi cứ tưởng ông ấy là một thi nhân, anh cứ giắt ngựa đi theo lối này sẽ thấy mở ra một vùng chữ nghĩa đồ sộ, ông nói, tôi phải nghĩ ông ấy là một thi nhân mới có thể nói ra những lời như vậy, nhưng không phải, người đàn ông chỉ đường cho tôi tới quảng trường cổ tích rồi rẽ vào chỗ người ta đương dệt lụa, lời một người dệt lụa mà hào hoa đến vậy sao, con ngựa nòi phương đông của tôi như thể cũng cảm được nét vẻ an nhiên ấy, cứ ngếch mòm lên trời, rên ư ử, ở quảng trường cổ tích người ta đang nhảy múa mừng mùa hoa vả…’’người hãy dừng lại/ghé mắt chốc lát vào chốn cũ/ nó là thứ cánh mỏng nương theo cổ tích…’’cô gái đang nguyện cầu, nàng đang nói với chốn trên cao, người có con mắt thấu thị, bài hát là ngôn ngữ tường trình chân thật, không biết cô gái có biết là tôi cũng chỉ ghé vào chốc lát hay không, thôi hát, quay sang ông khách đầy nỗi ngạc nhiên là tôi, ông cũng đến nguyện cầu ư, nàng nói, tôi thành kính gật đầu, nhìn nàng, rồi nhìn lên chốn trên cao, con ngựa nòi phương đông của tôi hí vang, tôi quay sang nó ra hiệu với nó là tôi đã hiểu nó muốn nói gì, rồi quay lại với cô gái cho đến lúc ấy tôi mới nhận ra nàng như thể vừa mới thoát ra khỏi một miền hoa gấm, áo quần cũng bằng hoa, giày dép cũng bằng hoa, và tóc tai đầy hoa, ở đây chẳng còn thứ cảm xúc trần thế đâu nhé, biết là nàng đang sống trong thứ ký ức cổ tích, tôi cũng lật đật quay về  với thứ ký ức bầy đàn của mình, chúng tôi ôm nhau nhảy trong cuộc tình trường không tên tuổi, ở đó là một cuộc dài lâu, lũ chim hót mãi hót mãi trời đất cứ rộng mãi như vậy, tôi nói, và người đi người về lũ lượt những trùng phùng cuộc dịch chuyển như bài ca không hề kết thúc, nàng nói, rượu vả đã làm cho tôi và nàng quên mất là chúng tôi đã say, ông cứ ôm em mãi như thế này nhé, nàng nói, phải rồi, tôi phải ôm em chứ,  tôi nói, tôi vẫn còn nhớ, cho đến lúc chúng tôi không còn nhảy nổi nữa, tôi nằm dài lên đất, gối lên ngực nàng, con ngựa nòi phương đông của tôi lại hí vang, tôi đã căn dặn nàng, rằng,  cứ để yên như thế tôi mới bớt đi nỗi hoài nhớ của mình. 

 

trong tiểu thuyết đang viết: NHỮNG GHI CHÚ