Một cuộc giải cấu trúc đương đại

Hình ảnh trích từ https://www.pinterest.com

 

 

 

 

Đôi khi vào buổi tối có một khuôn mặt/nhìn thấy chúng ta từ sâu thẳm của chiếc gương soi/ Sometimes at evening there’s a face/that sees us from the deeps of a mirror/ JORGE LOUIS BORGES/NGHỆ THUẬT THI CA

 

 

là tôi đang bước theo những dấu vết của cội nguồn, một cái dấu chấm nhỏ trong tâm tưởng cứ lan tỏa ra… những thành quách cao sang, và những cuộc đời biệt lệ, không phải, chỉ là cách thức tiếp cận để trường tồn, cái cách nhìn thấy, điểm nhìn, một cuộc quan lâm, như thể sự mở rộng ra vô tận của một vút sáng vô tận, cuộc tiếp sức từ vụt sáng nó là một cuộc hải hồ, nghìn nghịt những ý nghĩa thẳm sâu, niềm kiêu sa ấy là thuộc uyển thể trên cao, sáng ngời sự minh bạch, chân xác, vào những đêm không trăng sao, con ngựa nòi phương đông của tôi nằm lắng nghe tiếng động của cỏ cây, còn tôi, chính vào những lúc cảm thấy bầu trời như gần hơn lại nhìn thấy mình rõ hơn, thứ vật thể nhỏ nhoi đầy ắp tham vọng là tôi, một cuộc hành trình dài dằng dặc, có thật là tôi đang bước theo những dấu vết của cội nguồn, vào những lúc như thế dường ai đó cứ theo tra vấn tôi, và cuộc chuyển động của hoàn vũ lại mở ra những khơi gợi, bao giờ cũng là những khơi gợi mới tinh khôi, cái dấu chấm nhỏ trong tâm tưởng vẫn vụt sáng dội ngược vào cuộc hành trình những hình ảnh, nỗi niềm, bao giờ cũng là những khích lệ, sự thúc giục nương theo dấu vết cội nguồn cứ như những nguyên tắc của tồn sinh, tôi đi trong niềm êm ả của hương thơm cố quận, nhưng những gì diễn ra ở cái ngả rẽ ấy khiến tôi vô cùng bối rối, một người đàn ông tàn phế nằm ngang giữa đường mà hát…lối đi nào lại không có ngả rẽ, ai đó đến được nơi mình muốn đến thì không được giầu diếm bất cứ điều gì  nhìn thấy ở trên đường, giọng hát của người đàn ông tàn phế làm tôi thấy đau nhói trong lòng, như đang có cuộc đổ vỡ to lớn nào đó  xảy ra ở đâu đó, tự dưng con ngựa nòi phương đông của tôi quì mọp trước người đàn ông lạ, kiến thức sách vở mách bảo tôi răng khi một con vật tỏ vẻ khâm phục trước một kẻ lạ ắt phải có chuyện lạ, rồi chẳng kịp nghĩ ngợi gì, tôi cũng quì xuống…người là từ chốn trên cao phái xuống để dò xét nhân gian, tôi thưa, nói,  trên cao gì, ta vốn chỉ là những lời nói minh bạch thẳng ngay thế gian đã làm cho tàn tạ thế này đây, người đàn ông tàn phế tiếp tục hát, tôi nhắm mắt, cố tưởng tượng ý nghĩa của những lời đầy ẩn dụ kia, lúc mở mắt chỉ còn nhìn thấy một đóa hoa to lớn đang tàn rữa trên mặt đất, tôi buồn bã lên ngựa tiếp tục cuộc hành trình của mình, câu hỏi có thật là tôi đang bước theo dấu vết của cội nguồn lại dày vò tôi,

 

[trong Những đứa con thất thủ của đất]