Khoảnh khắc

 

hay là màu nắng của buổi chiều hơi hoang
vu có  sức khuấy động vô thức trong tôi
 

 

tôi quí chút tháng năm ấy như một thứ thông điệp bất ngờ gửi đến cuộc đời tôi, rằng giữa bốn bể thế sự trùng điệp cát bụi tôi không phải là kẻ cô độc

 

vẫn còn có người nghĩ đến tôi

 

em, không phải chỉ là biển hay một buổi chiều hơi hoang vu theo nghĩa thông thường, ngần ấy sự kiện của năm tháng có vẻ như chẳng là gì, nhưng lại làm được một cuộc lắng đọng qui mô, từ đó là những lạc lối

 

có cái gì tựa niềm hạnh phúc vấn vít tôi, tiếp sức tôi, tôi bỗng thấy mình có đủ sức gạt bỏ hết thảy những đa phức phiền tạp đã trở thành hệ thống tù đọng của cuộc sống, tôi lạc vào tình cảnh của kẻ đang lạc vào một cuộc tình

 

hay là sự khởi lên từ tiếng biển vỗ vào bờ một chiều hơi hoang vu như bắt đầu cho một cuộc hòa điệu dai dẳng, tôi luôn sống trong âm vang dìu dặt như thể em đang hát cho tôi nghe những bài thơ mới lạ

 

hay là màu nắng của buổi chiều hơi hoang vu có sức khuấy động vô thức trong tôi, biển cũng vỗ vào bờ những điệu thức khúc chiết, cuộc chuyện trò với em như sự đánh động những góc khuất của thế giới, những mảnh tình riêng cứ vang lên giữa cát bụi, có vẻ như tôi là cuộc hồi ức vô tận, tôi cứ thấy tôi với chút năm tháng ấy, và mưa nắng cứ đổ xuống tôi, tôi đi, niềm xao động trong trí nhớ tôi cứ thôi thúc tôi, thấy nắng mặt trời đẹp hơn, thấy con đường trước mặt rộng hơn, em, khoảnh khắc ấy bỗng xen vào dòng thời gian trong tôi như một tín hiệu của niềm vui, tôi cảm thấy như chẳng còn nỗi sợ hãi nào nơi mặt đất nhiều biến động, cứ thấy tiếp tục vẽ lên trí nhớ tôi, buổi chiều hơi hoang vu, và biển, niềm xúc cảm có vẻ nghiêm cẩn, em, tôi chẳng dám gọi tên niềm xúc cảm của tôi, cứ để nguyên thế trong trí nhớ cho đến khi không còn im lặng được thì kêu lên trong tâm tưởng như thể biện bạch cho khoảnh khắc đối với cuộc đời tôi là một sự cố, em đã cho tôi chút tháng năm lãng tử

 

giã 15.30PM   9/6/2016

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.