Bất chợt những nỗi niềm

 

lịch sử vốn muốn làm cho nguyên vẹn, nhưng
chính lịch sử lại làm cho thế giới vụn nát…
 

 

biển cũng chỉ là khoảng không gian cho sự bắt đầu một cuộc chuyện trò, một dòng chảy, bất chợt, nhưng là một chuyển động đã khởi lên từ lâu, từ rất lâu sự đồng điệu đã khởi lên trong hai cơ thể, ăm ắp nỗi niềm, sự đồng điệu như cùng chảy từ một cội nguồn trong vắt, cuộc chuyện trò như sự bùng vỡ cảm thức của hai con người vô cùng thân thiết nhưng sự thật là chưa bao giờ gặp nhau, ngay phút đầu hội ngộ chúng tôi đã ôm nhau thật chặt như hai con suối đã tìm được nơi hòa nhập, có bao nhiêu đường đi trên mặt đất và bao nhiêu kẻ muốn gặp nhau nhưng không được bỡi chưa tìm được cách đi anh à, nàng nói, buổi chiều đầu mùa thu, nắng sắp tàn, biển vẫn vỗ vào bờ không ngớt, tiếng sóng cũng vội vã như cuộc chuyện trò của chúng tôi, nói, ngoài nhu cầu có tính bản năng của con người trong cuộc sống còn là một cách thức để con người tồn tại như một vật thể có tư duy, có quá nhiều sự thừa thãi trong thời buổi hôm nay, khói, bụi, tiếng ồn, và sự nhiễm độc… những thừa thãi của văn minh đương đại, sự tùy tiện và lãng phí ngôn ngữ trong rao giảng luân lý, triết lý, trong diễn thuyết, trong ngoại giao thuyết, trong trước tác…những thừa thãi của nền nhân văn đương đại, tôi nói, và cả sự thừa thãi của cái chết, mặt đất đã đón nhận quá nhiều cái chết không đáng có, nàng nói, bất chợt chúng tôi cảm thấy thời gian như không còn đủ chuyên chở những ý tưởng tích lũy trong hai chúng tôi, nắng sắp tắt, trước mặt chúng tôi biển có vẻ như hẹp hơn, có con tàu đang ra khơi anh à, nàng buột kêu như thể sự dịch chuyển đang tác động lên cảm nghĩ của nàng, sự bao la của biển có lúc cũng bị thu hẹp bỡi những dao động trong   nghĩ ngợi con người, thế giới và cảm thức, cặp đôi chủ thể và khách thể luôn tồn tại trong chao đảo và bất an, tôi nghĩ thật nhiều về thế giới, và cảm thức về tồn tại thì mang lại thật nhiều cho con người ta cả niềm vui lẫn nỗi sợ hãi, nàng nói, tôi nói tư duy về tồn tại, một sứ mệnh nghiệt ngã con người chẳng thể từ nan, những ngông cuồng của những suy nghĩ bất cập và sự cạn kiệt lòng trắc ẩn của đương đại đã dẫn đến sự vụn nát của thế giới, lịch sử vốn muốn làm cho nguyên vẹn, nhưng chính lịch sử lại làm cho thế giới vụn nát, một con tàu nữa lại ra khơi anh à, nàng lại buột kêu như thể đi là thứ bản năng vô thức luôn thúc đẩy con người, biển cũng chỉ là khoảng không gian cho sự bắt đầu một cuộc chuyện trò, có nghĩa chúng tôi còn phải lên đường, hẹn nhau một cuộc hành trình, sang năm chúng ta cùng đi tìm cái có thể nghe anh , nàng nói, ờ, sang năm chúng ta cùng đi, tôi nhắc lại nhưng cứ thấy bất an trong lòng vì chắc gì cuộc sống để cho chúng tôi thực hiện điều ấy.

 

giã, 9AM, 1/9/2015  

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.