sau big bang [chín]


Đã đăng:
[một] [hai] [ba] [bốn] [năm] [sáu]  [bảy] [tám]

 

 

Chín 

 

vào một ngày mặt đất trở nên lạnh lẽo,

ta nghe có tiếng kêu gào ở phía trước, đây

chỉ là kẻ đi tìm dung mạo của đất, ta nói,

bỗng dưng im bặt, và ta, kẻ đi tìm dung mạo

của đất bỗng nhiên nghe thấy toàn thể hình

hài của quá khứ, đấy là một ngày có tiếng

thở hổn hển của người mẹ đang mang trong

mình bao nhiêu thứ quí giá, sự dung dị, bộc

bạch, và những lời trần trụi và chân tình,

những chiếc mặt nạ bằng đồng có mồ hôi

của các thế hệ, và vàng, và  bạc,  kẽm, chì, sắt,

thép…

 

 

[…] tiểu quốc lô bô, năm thứ 14 tỉ lẻ 950 triệu sau big bang,

chuyện nghe  có vẻ như là mộng mị mà sách nào chép về buổi khai thiên lập địa ở đất lô bô cũng đều nói theo cùng một cách ấy, rằng buổi hồng hoang ở mảnh đất khi nhìn trên đồ bản chỉ hơn ngón tay út một chút lại xảy chuyện to tày trời là buổi đầu của buổi hồng hoang ấy, có con chuột chù sinh con vào lúc trời tắt nắng, có nghĩa lúc con chuột chù  sinh con thì chẳng con vật nào khác trên mặt đất nhìn thấy, cứ tưởng là chuột chù mẹ đẻ chuột chù con, nhưng nào phải, là đẻ ra người, chẳng ai rõ dáng hình ra sao, nhưng sách nào cũng nói đấy là tiền thân của giống người dân lô bô, nên nhớ một điều vô cùng hệ trọng là chuyện sinh nở của con chuột chù đã xảy ra vào buổi đầu của buổi hồng hoang, có nghĩa  việc con chuột chù sinh ra con người là chưa hề xảy ra trước đó, có nghĩa, con người ở đất lô bô là con người đầu tiên của loài giống con người,

 

 

[…] tiểu quốc lô bô, năm thứ 14 tỉ lẻ 950 triệu sau big bang,

các sách chép về buổi hồng hoang ở lô bô đều nói bấy giờ đất bỗng nứt ra, sắt thép vàng bạc sỏi đá bùn nước  phụt lên thành dòng nóng bỏng, cứ phụt lên và chảy tràn lan khắp mặt đất suốt ngày đêm như thế, rồi như có ai đó có đầy quyền lực  bảo hãy thôi đi, và mặt đất lại trở lại yên bình, cây cỏ lại mọc lên, loài nào cũng trổ hoa, khiến cho mặt đất không còn u buồn, mà trở nên vui tươi với muôn hồng nghìn  tía, các loài thú lại hiện lên, cùng với  loài giống con người vốn sinh ra từ đám chuột chù khôn ngoan làm cho mặt đất không còn lặng lẽ như trước, các sách đều nói ở lô bô có thứ đồng cỏ kỳ lạ đã mọc lên trên thứ bùn đất nóng bỏng năm xưa, khi gặp mưa nhiều sẽ biến thành rừng rậm, khi gặp nắng nhiều sẽ hóa thành hoang mạc,

 

 

[…] tiểu quốc lô bô, nắm thứ 14 tỉ lẻ 950 triệu sau big bang,

giống như trời ban tặng riêng cho giống người lô bô, ở bên dưới mặt đất của đất nước bọn họ là một thứ gia sản ngầm, chẳng ai biết là bao nhiêu, gồm những vàng bạc sắt thép đồng chì tro than, những thứ mà bất cứ giống người nào trên mặt đất cũng đều ham muốn, chính là nhờ thứ gia sản ngầm đó mà đất nước lô bô nhỏ bé lại được  nhiều giống người khác trên mặt đất biết đến,

 

 

[…] tiểu quốc lô bô, năm thứ 14 tỉ lẻ 950 triệu sau big bang,

chắc là do thứ gia sản ngầm trời cho đã khiến cho  giống dân lô bô có nước da sáng màu tro than ở bên dưới mặt  ấy đã chẳng muốn xê dịch, có nghĩa là chỉ dẫm chân tại chỗ, và có phải là do dẫm chân tại chỗ, tức cứ lẩn quẫn nơi xứ sở chôn  nhau cắt rốn của mình, mà mọi thứ ở bọn họ, từ cách cười nói, đi đứng, ăn ngủ, đến những buồn vui, giận dữ, tất cả là chẳng có sự thay đổi, có nghĩa, từ khi sinh ra cho đến lúc chết đều giữ y như thế, các sách nói về dân lô bô bảo như thế là thuần chủng, thuần nết,

 

 

 

[…] tiểu quốc lô bô, năm thứ 14 tỉ lẻ 950 triệu sau big bang,

vào  năm mà đám người  ở phía mặt trời lặn kéo đến lô bô để săn lùng thứ gia sản ngầm ấy thì người lô bô chết nhiều lắm, bỡi khi nghe ở lô bô có của ngầm dưới mặt đất,  đám người tham lam ấy đã chế ra những cách giết người rất tinh vi, mà  đám dân lô bô thuần chủng thuần nết ấy khi thấy bọn lạ mặt xông vào đất nước mình lại chỉ làm được mỗi cách, cũng có vẻ thuần chủng thuần nết, là nhào vào cắn kẻ thù của mình, chỉ cắn bằng răng,

 

ghi chú,

các sách chép về các giống dân phía mặt trời lặn đều bảo cách giết người của bọn họ là rất lạ, lúc thì dùng một thứ hơi lấy từ đâu ra chẳng biết, nhưng khi xịt vào kẻ khác thì tức khắc ngã ra chết, lúc lại chế ra một thứ trái cây mới nhìn qua thì giống trái bí trái bầu, nhưng đem ném vào đám đông, thứ trái cây  ấy phát nổ to, giết chết được cả đám đông, do vậy mà các sách ấy đều gọi bọn họ là đám ma dương, có nghĩa là ma không ở cõi âm, mà ở ngay cõi rần gian,

 

 

[…] tiểu quốc lô bô, năm thứ 14 tỉ lẻ 950 triệu sau big bang,

cuối cùng thì đám dân lô bô thuần chủng thuần nết ấy cũng phải xê dịch, là do đám ma dương nhiều phép màu cần những người mang của ngầm về phía mặt trời lặn cho bọn họ, hết lượt này đến lượt khác, sau khi săn lùng được của ngầm bên dưới mặt đất thì lại dí gươm vào cổ đám người lô bô,  đám dân thuần chủng thuần nết ấy vừa đội của ngầm  vừa bước về phía mặt trời lặn vừa nghe gươm bén dí vào cổ mình, hóa ra lâu ngày thì cả những của ngầm bên dưới mặt đất cả đám dân có nước da sáng màu tro than đều là thứ của chung của đám người ở phía mặt trời lặn,

 

 

 

phụ lục,

trổng không và hoang rậm,

vào một ngày mặt đất trở nên lạnh lẽo, ta nghe có tiếng kêu gào ở phía trước, đây chỉ là kẻ đi tìm dung mạo của đất, ta nói, bỗng dưng im bặt, và ta, kẻ đi tìm dung mạo của đất bỗng nhiên nghe thấy toàn thể hình hài của quá khứ, đấy là một ngày có tiếng thở hổn hển của người mẹ đang mang trong mình bao nhiêu thứ quí giá, sự dung dị, bộc bạch, và những lời trần trụi và chân tình, những chiếc mặt nạ bằng đồng có mồ hôi của các thế hệ, và vàng, và bạc,  kẽm, chì, sắt, thép, những đứa con  trai con gái sắp ra đời, những ngôi nhà bằng lá cây ánh ảnh, những bài hát về sự vĩnh hằng, và tro than, mặt trời mặt trăng vẫn xoay quanh những bài hát về sự vĩnh hằng, lũ hươu nai thì trò chuyện với đám cua cá về sự đổi dòng của những con suối đang chảy ngang qua mặt đất, thứ hình hài sung mãn của quá khứ như tiếp sức cho cuộc tìm kiếm của ta, và, vào một ngày mặt đất vẫn còn lạnh lẽo, ta lại nghe thấy có tiếng kêu gào ở phía trước, đừng đuổi theo nữa, ta nghe thấy những tiếng kêu gào là rất quen, đừng chạy nữa, ta nói, nhưng  đám người đang trốn chạy ấy vẫn cứ tiếp tục chạy ngược về phía mặt trời lặn, đừng sợ, đây chỉ là kẻ đi tìm dung mạo của đất, ta cố gào lên cho đám người ấy nghe thấy, nhưng trong nỗi sợ hãi mọi thứ tri thức đều trở nên vô nghĩa, việc đi tìm dung mạo của đất là trở nên vô nghĩa đối với kẻ đang sợ hãi, phía trước sự háo hức kép ấy là cuộc trốn chạy dài nhất của tồn tại, sự háo hức về hình hài của đất, sự háo hức về nguyên do của trốn chạy, cả hai là đều trở nên tai họa  đối với những kẻ đang trốn chạy, và,  vào một ngày trở nên nắng ấm, những háo hức và nỗi sợ hãi như vẫn còn nguyên, thì trời chợt đổ mưa, ở phía trước ta những cánh đồng cỏ có lẫn cây buội nhỏ  như đang mọc thêm những cây lá, trời vẫn tiếp tục đổ mưa lớn, mưa cả đêm lẫn ngày, và một  sáng thức dậy  ta thấy những cánh đồng cỏ trước mắt ta đã trở thành những khu rừng hoang rậm, đừng đuổi theo nữa, từ nơi khu rừng hoang rậm ấy vẫn vang lên những tiếng kêu gào, sự háo hức trong ta như được nhân thêm, đừng chạy  nữa, ta lại cố gào lên cho thật to, và trời lại thôi mưa, nắng suốt bao nhiêu là ngày tháng, có thể nói  bấy giờ cuộc tồn tại là nắng, và một sáng thức dậy ta nhìn thấy trước mặt mình chỉ toàn là hoang mạc, hoang mạc tiếp nối hoang mạc, trổng không tiếp nối trống không, ta thấy sợ, đến lượt ta thấy  sợ, nhưng từ nơi hoang mạc trống không lại tiếp tục vang lên tiếng kêu gào, đừng đuổi theo nữa, và như có ai đấy đang rỉ tai ta, bảo đừng sợ, bỡi đấy chẳng qua là gương mặt của loài giống con người được nhìn thấy nơi mặt đất,

viết bỡi ẩn sĩ họ thác, nước lô bô,

 

 

lời bàn,

có người bảo trống không và hoang rậm là bài triết luận về bản lại diện mục con người, rốt cuộc thì loài giống con người luôn mang trong mình thứ tính cách đối nghịch như một tất mệnh hài hước, nhưng kẻ lại bảo là họ thác muốn để lại cho hậu thế hình ảnh bi thương của dân tộc lô bô trong công cuộc thực dân của đám người ở phía mặt trời lặn,

Leave a Reply

Your email address will not be published.