Có một buổi sáng trong đời tôi không thể nào quên, buổi sáng vừa mở cửa đã nghe thấy những tiếng hô hét của bọn họ
chúng ta hãy cùng tiến lên
bao giờ là cũng bắt đầu bằng câu ấy
nhữn g nhà nghiên cứu xã hội nói về cuộc tiến công của những người mù
không còn kịp nữa rồi
tôi kêu lên với cha mẹ tôi khi nhìn thấy có rất nhiều những người mù trên con đường làng
một buổi sáng tệ hại
cha tôi thức dậy chưa kịp súc miệng đánh răng đã lo đan chiếc giỏ bịt mỏm bò cho xong, nói chi tới chuyện ăn sáng, còn mẹ tôi thì vẫn còn loay hoay với lũ heo con mới đẻ ở ngoài chuồng, nghe tiếng kêu có vẻ bất thường của tôi, bà hoảng quá ẵm cùng lúc ba con heo con chạy vào nhà
về chuyện những người mù đang tiến công khắp nơi trên thế giới thì cả nhà tôi đã nghe nói đến, còn như việc họ tiến đến làng tôi thì thú thật là chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới
tiến công vào cái làng nghèo xơ xác lúc nào cũng thấy nỗi buồn lẩn quất trên những con đường làng để làm gì nhỉ, cha tôi nói, thản nhiên, như thể chẳng có chuyện gì đang xảy ra
giờ thì làm sao hỡ ông, mẹ tôi nói
trước sao thì nay làm vậy, cha tôi đáp
không có người mù nào vào nhà, cũng khiến cho không khí yên ổn trở lại với mọi người trong nhà tôi, không thả bò ra đồng, không ra chuồng heo với lũ heo con mới đẻ, không nấu cơm để cho người ta không trông thấy khói bốc lên nơi mái nhà, nhưng tối đến thì không ai dám ở nhà
tất cả đều phải ra đình làng
đây là lệnh, thứ lệnh tựa như sấm thần, chỉ trong chốc lát đã truyền đi khắp làng, sự lan truyền nhanh chóng là do người ta đã nghe nói đến những cái chết lạnh lùng trong các cuộc tiến công của người mù
chúng ta chỉ có mỗi mục tiêu là tiến đến một thế giới không người lái [đơn giản, và cô đọng]
người chỉ huy những người mù nói, và toàn thể người làng lắng nghe
chúng ta hãy cùng tiến lên
người chỉ huy những người mù nói thêm
bao giờ cũng không thể bỏ quên câu nói ấy
nhũng nhà nghiên cứu xã hội nói về cuộc tiến công của những người mù
đêm.
chúng tôi đóng kín cửa nằm im trong nhà, từ cuộc mét ting trở về, như trong mỗi chúng tôi có một hình ảnh khác nhau về những người mù, cha mẹ tôi nghĩ về bọn họ thế nào tôi không biết, nhưng tôi thì thấy bọn họ có vẻ giống với những kẻ giang hồ trong những câu chuyện mạo hiểm thời trung cổ
mạo hiểm, và lãng mạn
lại xảy chuyện nữa rồi
tôi lo lắng nói khi nghe có rất nhiều tiếng chân chạy ở ngoài đường làng
chỉ là chuyện con mèo rừng đuổi bắt con mèo nhà, không sao đâu
cha tôi nói
chính là tính hiếu kỳ trước những lời khó hiểu trong đêm của cha tôi đã giúp tôi có đủ can đãm ra đường vào lúc sáng sớm, tôi ra đường, và thấy chỗ này là xác ông trưởng làng, chỗ kia là xác những tùy tùng của ông trưởng làng
tất cả bọn họ như đã bị ai đó bóp cổ chết
tôi nói với cha tôi
không sao đâu, trong cuộc đời của cha, cũng thường thấy những chuyện như thế
cha tôi nói
không thấy có tiếng súng nào, nhưng có vẻ những người mù đã chinh phục toàn thể dân làng tôi
này, hãy hô to lên, hoan hô thế giới không người lái
này, hãy cầm súng cùng chúng tôi tiến lên
có vẻ như mọi người trong làng đều đang chờ đợi những mệnh lệnh như thế
chúng ta hãy tiến lên, những người mù hô to
dường bọn họ chẳng nhìn thấy, hay chẳng cần nhìn thấy, hay chẳng thể nhìn thấy, thế giới đang tiến lên thế nào, giống như những người mù, hay cũng có thể nói bọn họ là một thể loại của những người mù
những nhà nghiên cứu xã hội nói về những người mù với những lời thận trọng
và sáng hôm ấy là bọn họ tiến về phía rừng núi phía nam làng tôi, rừng núi Mun
cả làng kéo nhau đi xem
mẹ tôi sợ, nằm nhà
chỉ mỗi cha con tôi đi
có sự cản trở
người chỉ huy những người mù được cấp báo
hãy lập tức tiêu hủy nó
lập tức những người mù xông vào đập phá bảng cáo thị những điểu nên biết trước khi vào rừng núi Mun, bằng đầu súng, bằng búa, và cả bằng tay, cái bảng cáo thị bằng xi măng cốt thép vẫn sừng sững đứng bên con đường vào rừng núi Mun
tôi có ý kiến
tôi thấy cha tôi bước lên phía trước những người làng
mục tiêu tiến công của các ngài thì đã cũ như những chiếc áo cũ, nhưng những lời ghi trên bảng cáo thị là những nghĩ ngợi của những con người đang sống trong một thế giới mới mẻ
cha tôi nói, điềm tĩnh, và lắng đọng [như hòn sỏi dưới đáy một con suối rừng]
những người mù đã trói cha tôi, để dẫn đi, hình như đó là mật lệnh
tôi khóc
không sao đâu, trong cuộc đời của cha, vẫn thường thấy những chuyện như thế
cha tôi nói
rồi khuất dạng trong rừng núi Mun
tôi không biết những người mù sẽ làm gì cha tôi(*), sẽ giết ông, tôi nghĩ, và cảm thấy đau nhói, nhưng là bọn họ định tiến công tới đâu vậy nhỉ?