Cuộc thảm sát hoa hồng

 

cuộc thảm sát hoa hồng làm tôi lo lắng, đám quí tộc vốn từ lâu thù ghét hoa hồng vì vẻ đẹp của chúng có sức lan tỏa có thể gây áp đảo và làm sụp đổ các thứ quyền uy, đấy là tội ác đối với loài người, các người biết không, lúc bấy giờ tôi cứ gào lên với đám người hung bạo đang lao vào những nhà phố tìm diệt hoa hồng, để nói về ý nghĩa của cuộc thảm sát, bọn họ đã sử dụng một guồng máy tuyên truyền gòm những máy móc hiện đại và một khối lượng người rất lớn, đang giữa ngày phố xá bỗng tối sầm như thể có mây mưa kéo tới, thực ra là chẳng có mây mưa, những lời thuyết giảng về cuộc thảm sát đã đọng lại thành những đám mây lơ lửng trên bầu trời thành phố, những đám mây ngôn từ, những chữ, những nghĩa của chữ, sự truyền dẫn, sự nhiễm độc, nghĩa của tàn bạo dính kết nhau thành những vật thể mang màu sắc tro than, một cái gì thảm hại vừa mới xen vào dòng chảy lịch sử, tôi đứng dưới bầu trời tối sầm, nghe thấy những lời lẽ giả dối đang vang lên giữa thành phố trống trải, bọn họ nói về sự cần thiết phải xóa bỏ hoa hồng và nói về sự làm chủ đời sống của con người và sự tự do lựa chọn cách sống nơi mặt đất, thì ra chẳng còn mấy người trong thành phố, khi nghe máy móc phát đi những lời lẽ ghê gớm về cuộc thảm sát, những người trồng hoa hồng, những người chơi hoa hồng, những người yêu hoa hồng, đã ra sức di chuyển bớt hoa hồng ra khỏi thành phố, tôi đứng giữa phố xá trống trải nhìn thấy bạo lực diễn ra khắp nơi, chặt, nhổ, đập phá, đám quí tộc hung hăng tràn vào các ngõ ngách của thành phố tìm diệt hoa hồng, này, hoa là vẻ huy hoàng của một cuộc sống huy hoàng, việc làm của các người là chống lại trật tự tự nhiên, chống lại loài người, các người biết chưa, tôi cứ gào lên như thế, và đám quí tộc như chẳng hề nghe thấy tôi, vẫn tiếp tục lao vào cuộc đánh phá, khi các thứ máy móc tuyên truyền câm bặt thì bọn họ cũng rút hết khỏi thành phố, hoàng hôn đang buông, tôi đi dọc theo con sông chảy qua thành phố tôi yêu, xác hoa hồng đầy bờ sông và đầy lòng sông, sự tàn tạ vẻ đẹp của hoa như   đang làm tàn tạ tình yêu cuộc sống trong tôi, hình ảnh của những xác hoa đã được xác lập trong ý thức tôi như dấu tích một thứ tội ác của con người, còn dòng sông với tất cả những chi tiết của nó, con nước, đôi bờ, những khúc quanh, tất cả như chẳng có dấu hiệu nào tỏ ra   cũng bất bình trước việc làm của con người, vẫn im bặt, nghìn năm im bặt những vật thể quanh tôi, chẳng lẽ cứ để cho tôi gào lên như thế?

Leave a Reply

Your email address will not be published.