hồn phách ta vẫn mở toang ra đất trời bốn phía
minh triết cuộn giữa phù du
ngồi viết ở rừng thông tôi mệt lã với các thứ khái niệm mới của thời đại, vào cái đêm có gió phương bấc thổi về, sóng biển như sắp tràn vào rừng thông, tôi đã nhìn thấy những con người mẫu mực của nhân loại bước đi trên những dòng sông quá khứ ngoằn ngoèo qua suốt bao nhiêu thời đại, là chính nhân, ở tận đâu những thế kỷ xưa cũ, tận đâu phía thật xa chỗ tôi ngồi, nơi xuất phát những đám mây lạnh lẽo, bọn họ cứ gào lên ta là chính nhân, và tôi loáng thoáng nhìn thấy như kẻ ấy là vua đang cúi gập mình trước những kẻ tự xưng là chính nhân, thì ra chính nhân là thứ đến vua cũng phải cúi lạy, và ở tận đâu những thế kỷ trước nữa, tận đâu phía mặt trời lặn, nghe vẳng lại tiếng gươm đao, và vẳng lại tiếng vó ngựa đang tràn qua những làng xóm, ngồi ở rừng thông tôi đã nhìn thấy những kỵ mã phi nước đại ở đằng trước những đoàn quân đông nghìn nghịt, xin chào các vị anh hùng, tiếng chào gọi vang lên giữa tiếng gươm đao, và sau đấy là tôi trông thấy máu chảy trên mặt đất, thì ra, vào những thế kỷ ấy, thứ mẫu mực của nhân loại có tên là anh hùng lại chính là kẻ biết cởi ngựa và biết làm cho máu người chảy thật nhiều trên mặt đất, và ở tận đâu những năm tháng xa xăm trước đấy, ở tận đâu phía đầu kia mặt đất lại vọng lại những tiếng gào, mới đầu nghe có vẻ như những bước chân chim trên thảm cỏ đang lạc đi trong tiếng gào của biển, nhưng là tôi đã lầm, không phải là tiếng biển gào làm lạc mất tiếng chân chim, mà là tiếng gào của kẻ tự coi mình là thông thái nhất loài giống con người, hóa ra, trong những năm tháng ấy lại có kẻ tự coi mình là siêu nhân, là bậc thánh, vào cái đêm sóng biển như tràn vào rừng thông, tôi cũng một mình một ngựa, gào lên, chúng nó là chẳng có thứ mẫu mực nào hết, lũ chim chóc với hươu nai ấy, là lũ chúng chẳng biết có lịch sử, chẳng biết có văn minh, thời gian đối với chúng chẳng là cái quái gì cả, chim là chim, hươu nai là hươu nai, cho nên là chúng cóc cần những thứ gọi là mẫu mực, cho nên là chúng một nghìn lần bình yên vui vẻ hơn loài giống con người, trong cái đêm có sóng biển vỗ vào rừng thông, vì cứ nghĩ đến em, người con gái đang bị xua đuổi khỏi cuộc sống, tôi cứ một mình một ngựa mà gào khản cả giọng, rồi lại bắt đầu bị cuốn vào thứ kiến thức sách vở lùng nhùng như chẳng có lối ra, thứ kiến thức về thứ vật thể quỉ quái có bao nhiêu cách gọi, cách nói, suốt bao nhiêu thế kỷ người ta vẫn nói về nó, có khi người ta phải dùng hằng ngàn trang giấy để nói về nó, phải tốn hằng bao nhiêu thế kỷ để cãi nhau về nó, nhưng cuối cùng thì dường như vẫn chưa nói được điều gì cả, thứ vật thể có những cái tên quỉ quái là chủ nghĩa, là chủ thuyết, là tư tưởng, dường như loài người là đang mệt mỏi nằm dài theo thứ hình hài vô sắc vô thanh ấy, tư tưởng là nhớ lại những gì đã có từ nơi thế giới ấy, thì chẳng phải ai đó những nghìn năm trước đã thốt lên như thế, cứ tưởng là chuyện không đâu sẽ tan đi theo năm tháng, nhưng cái hình hài ấy lại da thịt hồng hào lên giữa bao thế kỷ, từ chuyện có vẻ không đâu, cái hình hài vô sắc vô thanh ấy đã làm trổi dậy bao nhiêu thứ hình hài khác, có lúc là còn hòa hoãn nhau, gầm gừ nhau bằng lời nói, có lúc là khoác lên mình những áo giáp dày cọm chất thuyết lý có những cái tên có vẻ mộng mị là cứu độ, là cứu rỗi, là hóa giải, những thứ thuyết lý nhiều khi chỉ để biện hộ cho chuyện gươm đao, biện hộ cho chuyện chém giết nhau, vào cái đêm có gió phương bấc thổi về, tôi chợt nghe thứ tiếng hát như bấy lâu bị nhốt lại ở chốn ấy, đang tuông ra khỏi những mái ngói rêu phong, chẳng hiểu làm sao mãi tới đêm ấy tôi mới bắt đầu cảm thấy thứ tiếng hát có vẻ giống như từ một chốn thâm u bí hiểm nào đó vọng lại, ngồi ở rừng thông tôi cố lắng nghe thử có bắt được một thứ tín hiệu sáng sủa nào gửi qua thứ âm thanh kỳ quặc ấy hay không, nhưng tuyệt nhiên chỉ nghe rặt những lời lẽ kỳ bí, có một mặt trời luôn đi ngang qua trong trái tim em, hoàn toàn chẳng có thứ tín hiệu sáng sủa nào, chỉ nghe thấy một cách rành rọt những lời lẽ kỳ bí, nhưng rất tân kỳ, có một mặt trời luôn đi ngang qua trong trái tim em…,trời vẫn mưa, nếu vào những lúc khác, cảnh trắng trời mưa rơi là sẽ tạo ra ở trong tôi những ấn tượng tốt đẹp về thế giới, trắng trời mưa rơi là biểu tượng thân thiện của thế giới, nhưng lúc bấy giờ thì không, thứ tiếng hát kỳ quặc ấy là đang tràn lên sự thân thiện của thế giới, như có năng lực làm thức dậy cả những cỏ cây úa tàn, và tôi thì cứ thấy có cảm giác vừa yêu thương vừa sợ hãi, và cũng chính vào cái đêm có gió phương bấc thổi về ấy người con gái đang bị xua đuổi ra khỏi cuộc sống, là em, đã đến nói với tôi rằng tất cả chỉ là huyễn hoặc