Con đường

 

 

 

 

 

em như một lời nói bị thất lạc giữa những man rợ của thế kỷ văn minh, trên con đường đi tìm cái có thể, em đã lạc đến chốn ấy, hãy leo lên đây, người đàn ông đứng ở nơi ca đoàn vẫy gọi em có phong thái giống với các đạo sĩ Bái hỏa giáo của Ba Tư cổ đại, ánh mắt như đang mơ màng về những ngọn lửa tạo sinh từ sỏi đá, đúng hơn là từ bàn tay phù ảo, bỡi từ cái vẫy tay của ông ta, em bỗng dưng mường tượng đến những hình ảnh của thứ pháp luân tương tự với hình ảnh của thứ thi ca làm ra vật chất, bỗng dưng em cứ mường tượng đến cảnh núi sông ngập ngụa giữa những vầng thơ đầy lửa, có thể sông nước phương nam đã làm em quá giản đơn trong cách hiểu thế giới, một dề lục bình trôi thì là một dề lục bình trôi trên sông nước phù sa, một con cá quẫy dưới chân cây cầu khỉ cũng bình thường như cây bần cây đước trong con nước lên nước xuống, phương nam từng làm em giản đơn trong cách nhìn thế giới, giờ bỗng nhìn thấy có người đứng nơi đỉnh núi gọi mình với vẻ tha thiết, nơi có nhiều tiếng đàn hát có vẻ như một hội quần tiên, có thứ ca đoàn rừng rú hát với lũ chim những nghìn triệu năm qua chẳng có chút tiến hóa nào ư, em nghĩ ngợi, sự quyến rủ của một miền đất lạ bỗng làm gãy đổ tính cách đơn giản ở trong em, hãy leo lên đây, người đàn ông có phong thái đạo sĩ lại vẫy gọi em, lần này thì em nhìn thấy có quá nhiều người ở chốn ấy, bằng mắt, và bằng tưởng tượng, em như nhìn thấy trong đám người ấy có cả các giống người của các châu lục Á, Phi, Âu, Mỹ, ồ, một ca đoàn liên hợp, hết thảy các xứ sở hãy hợp lại… em chợt nhớ đến bài ca trong cuộc chiến chống áp bức của những đất nước phía mặt trời lặn mẹ em kể hồi ấy, có thể vào chốn ấy ta sẽ tìm được điều ta đang đi tìm, em nghĩ, và, vào lúc bước bước chân đầu tiên vào ca đoàn em đã gặp phải sự phản biện, không phải từ nhận thức của em, mà từ ông lão dường đã ngồi chờ em ở đó, ta biết thế nào cháu cũng đến đây, ông lão nhìn em, nói, em nhìn thấy ông già cũng bằng tuổi của nền văn minh đầu tiên của nhân loại, ở đó cháu có thể nhìn thấy những điều cháu muốn nhìn thấy, em nói, cái có thể chứ gì, ông lão hỏi làm em giật mình, mà sao ông biết, ta ra đi từ buổi con người mới tìm ra lửa, đến chốn này thì nhìn thấy đám người đang  ca hát, một ca đoàn đang mang lại niềm vui cho con người, em nói, không phải, một bọn người lừa đảo bằng những bài ca mở đất, ông lão nói, hay vì ông là người của thế giới đã cũ nên chẳng thể hiểu hết hôm nay, sau câu ấy của em ông lão im lặng một chút rồi tiếp tục nói, ta biết cháu đã rơi vào cảnh bi thiết ngay từ phút đầu tiên nghe những tiếng hát từ chốn ấy vang ra, những tiếng hát có vẻ muốn bắt chước vẻ thâm u trong các gāthās, những bài thánh ca của người Ba Tư cổ đại, mà thôi, khi gặp hoạn nạn cháu cứ gõ lên trán mình, ta sẽ đến, ông lão nói, rồi biến vào đám sương mù đang phủ xuống thành phố… tôi biết là bấy giờ em không cưỡng lại nổi ngày có ánh mặt trời có vẻ le lói trên vạt cỏ cũ…

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.