giữa những khoảng lặng của gió [một]

 

những hình thức phúng dụ bao
giờ cũng mê hoặc tôi

 

ký ức và giấc mơ

 

giờ đây ký ức tôi vẫn còn lưu giữ hình ảnh của những sự việc đã thuộc về những tháng năm lâu lắm, có thứ cũng đến ba mươi [bốn mươi] năm về trước, chỉ có điều tôi không dám chắc chúng có phải là những ký hiệu [những vật thế thân] của những sự việc vốn là thế hay đã được diễn giải [thêm vào hay bớt đi] qua những cung bậc buồn vui của nghĩ ngợi, bỡi nhận thức con người vốn giống như thứ thước đo chẳng chịu theo một chuẩn mực nào hết, thời gian vẫn trải lên đó niềm quyến rủ, cuồng vọng, hay minh triết, không ai lường được, có khi giống như một giấc mơ dài [cho đến chết]

 

giấc mơ lập đi lập lại

tôi đã nhìn thấy lại con đường tôi đi học của buổi hoa niên, con đường từ nhà tôi đến trường trung học ở một miền quê thuộc huyện phía bắc kế cận huyện nhà của tôi, cũng chừng hơn mươi lăm cây số, nhưng trong mơ tôi cứ có cảm tưởng dài vô tận, cứ thấy tôi đi hoài, đi hoài, không biết bao nhiêu năm tháng, con đường ngang qua những cánh đồng, lúa cấy thơm mùi nếp xôi, có khi là trời sắp tối, ánh hoàng hôn trải lên ruộng đồng như đang có cuộc tranh lấn nhau giữa khoáng đạt và chật hẹp, tôi lầm lũi bước giữa thứ sắc màu bi lụy, muốn sáng sủa mà không sáng sủa được, và thấy nhớ mẹ ghê gớm, đã học năm đầu bậc trung học, nhưng khi xa mẹ  tôi vẫn thấy như mình đã ra khỏi sự bình yên tuyệt đối bao giờ là cũng được tạo ra bỡi mẹ tôi, một chút cảnh trí khác thường, hoặc một chút sự cố không bình thường, cũng đủ làm xao động thứ tình cảm mong manh tơ lụa vốn được tạo dựng bỡi sự thương yêu chìu chuộng của mẹ, rồi như để phủi bớt sự phiền muộn không mong muốn, tôi cởi hết áo quần để ở trên bờ cùng với túi đựng sách vở và đồ ăn [mẹ vẫn vỡ cho tôi mang theo] lặng lẽ lội xuống con mương chảy qua đồng làng, sở dĩ phải dùng đến những từ lầm lũi, hay lặng lẽ, vì bao giờ trong mơ tôi cũng thấy chỉ mỗi mình tôi dấn bước trên con đường có vẻ vô tận ấy, mỗi mình tôi lặn ngụp trong con nước trong vắt và mát rượi, cũng thần tiên chẳng kém cảnh tắm nước mưa mùa đông trên con sông trên đường vào làng tạo bỡi những cơn mưa như trút nước xuống trần gian, bao giờ đến trường, hay từ trường trở về nhà, tôi cũng phải lội qua con mương ấy, có lúc là đã  nửa đêm [thời ấy quê tôi đang có chiến tranh, đi học phải đi vào ban đêm để tránh máy bay của giặc Pháp] ta cũng dũng cảm không kém, có lúc tôi cũng cảm thấy tự hào về việc mỗi mình đi trong đêm, hay mỗi mình lội qua con mương chảy qua đồng làng, nhưng đến khi đối mặt với con sông qua khỏi nó là đến quê tôi thì tôi phải chấp nhận sự thất bại đau đớn, bao nhiêu lần trong mơ tôi thấy mình cứ bị chặn lại nơi bờ con sông ấy, có lúc nhìn thấy bờ sông dựng đứng như bức tường cao ngất, đứng trên bờ sông nhìn xuống dòng sông con nước đang chảy xiết tôi cứ nghĩ là sẽ không còn có ngày trở về quê để gặp mẹ tôi, rồi tôi lại lội vào xóm nhà nghèo nàn nơi bờ sông để thử có ai đó giúp cho cách sang sông, một bà lão, không biết đã già đến múc nào, đang nằm bẹp trên nền đất căn nhà tranh trống trước trống sau, bà lão nhìn tôi với ánh mắt căm tức làm tôi phát khiếp, tôi toan bỏ đi thì có tiếng gọi, chờ tí đã, tiếng của một người con gái, trong mơ tôi thấy là đã hơn ba mươi năm tôi mới gặp lại nàng, để em đưa anh sang sông, nàng nói, rồi đi lấy chiếc sõng con đang úp nơi hiên hè ngôi nhà tranh, tôi cố nhìn kỹ người con gái trong lúc nàng loay hoay với chiếc sõng con, thì thấy quả đúng là người con gái ấy, nàng vẫn đẹp như mấy mươi năm về trước, con đường từ nhà tôi đến trường học của tôi vẫn cứ lập đi lập lại trong mơ, và tôi thì vẫn chờ để gặp nàng,

 

giã  15PM   19.12.2017

Leave a Reply

Your email address will not be published.