ở miền đất ấy [24]


Đã đăng Ở miền đất ấy
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20][21][22][23]

 

24/Tôi đòi đi hang Trớt, nhưng Liêu lại đưa tôi đến làng Mừa để kể cho nghe đoạn sử Giót trên. Phải ngồi ở đá pơtan thì kể mới hay. Liêu nói. Tôi hỏi rốt cuộc ông Nư Năng có chữa được bệnh cho vua hay không. Cứ nghe xong thì biết. Liêu nói. Và hát cho tôi nghe Bài Ca Giữa Ngọ.

 

Như sáng với tối

    Như ngày với đêm

    Sống với chết đã thay nhau không ngừng nghỉ.

    Bên ngoài cõi không ngừng nghỉ là không gì cả.

    Một ngày nào Giót không còn nói với ta điều này thì ta cũng không thể nói điều gì nữa cả.

    Cũng như nói xưa con người không biết lửa là gì

    Giót bảo thế này thế này

    Con người đã tạo ra được lửa.

    Cũng như nói xưa kia con người sống lẫn lộn với muông thú.

    Giót bảo thế này thế này

    Con người biết chế ra áo quần để mặc và biết làm nhà để ở.

    Cũng như nói xưa con người không rõ mình là ai

    Giót bảo thế này thế này

    Con người liền hiểu mình sinh ra từ Giót

    Con người là sinh ra từ Giót thì chẳng thể trở thành những vị thần ở  trần gian này sao?

 

    Hoá ra là cả làng Mừa đã kéo đến chỗ đá pơtan để nghe Liêu hát Giót.

Tôi nói nghe Bài Ca Giữa Ngọ như nghe kinh. Liêu hỏi kinh là sao,  nghe kinh là sao. Tôi nói kinh là những thứ như Liêu vừa hát. Còn nghe kinh là như tôi vừa nghe Liêu hát. Liêu bảo là mình chưa hiểu. Tôi nói cứ chầm chậm rồi sẽ hiểu. Liêu hỏi chầm chậm là đến bao giờ. Có thể là vào giữa trưa. Tôi nói. Liêu nói hồi còn sống, ông Khơn bảo ông Nư Năng đã hát cho vua nghe lúc giữa trưa, nên vua mới khỏi bệnh. Nhưng sao không thấy sử Giót nói vua mắc bệnh chi? Tôi nói. Liêu bảo có nói chứ sao không, sử nói vua khiếp sợ đến ngã bệnh, tức là mắc bệnh sợ hãi. Hồi còn sống, ông Khơn nói mới đầu chỉ mỗi mình vua mắc bệnh, sau thì truyền sang cho hết thảy người núi Đưng, rồi truyền mãi cho tới tận ngày nay. Liêu nói. Nỗi sợ hãi di truyền? Nghe tôi buột kêu thế, Liêu hỏi tôi có làm sao không. Tôi nói là mình đang nghĩ về ông Nư Năng. Hồi còn sống, ông Khơn bảo ông Nư Năng là bậc thánh. Liêu nói. Tôi hỏi ông Khơn có giảng cho nghe tại sao ông gọi ông Nư Năng là bậc thánh hay không. Trong lúc tôi hỏi vậy thì mọi người lại nhao lên, đòi Liêu phải tiếp tục hát Giót. Liêu lại hát lại đoạn sử Giót nói về người Xoát thành thần. Cả người hát lẫn người nghe đều tỏ vẻ hân hoan và thành kính. Nhưng Liêu có biết vì sao bấy giờ người Núi Đưng lại không làm theo cách người Xoát đã làm, để cũng thành thần như người Xoát hay không? Tôi hỏi lúc trên đường về. Bấy giờ là giữa trưa. Trên các ngọn vừng dọc bờ suối Dang, lũ chim đỏ mỏ đang nhốn nháo tìm bạn tình. Còn lâu đêm mới xuống, nhưng bọn chúng đang ráo riết đuổi tìm nhau, để chuẩn bị cho việc hôn phối khi đêm xuống. Con người thì không thể không có ống máu, ông Khơn hồi còn sống đã nói thế. Liêu nói. Tôi lại hỏi ông Khơn có nói tại sao ông gọi ông Nư Năng là bậc thánh hay không. Liêu bảo ông Khơn nói về ông Nư Năng nhiều lắm, cô ta không nhớ hết, với lại lúc bấy giờ cô ta cũng không hiểu hết. Nhưng có thật là có ông Nư Năng không? Liêu chợt hỏi tôi thế. Lần đầu tiên tôi thấy Liêu tỏ ra nghi ngờ về sử Giót. Tôi hỏi Liêu hỏi thế là có ý gì. Liêu nói ông Nư Năng là bậc thánh sao lại để con gái là Hơ Mia phải chết. Tôi nói việc Hơ Mia chết là việc khác. Liêu hỏi việc khác là việc nào. Tôi nói đấy là việc sống chết, dẫu bậc thánh cũng không thay đổi được. Thế Liêu không tin là có vua Đưng sao? Tôi buột hỏi thế. Liêu nói không có vua Đưng làm sao có người Núi Đưng ngày nay. Thế Liêu có tin là có ma xoát hay không? Điều này thì nhiều lần tôi đã hỏi Liêu. Em cũng không biết nữa. Nhưng khi nghĩ đến giống người ấy thì thấy sợ. Liêu nói.

Leave a Reply

Your email address will not be published.