viết

Nếu quan niệm không gian và thời gian như những phút ban đầu của tạo tác thì thật thoái mái biết bao trong việc kể bất cứ một câu chuyện nào như ta muốn.

Người kể chuyện bao giờ cũng muốn câu chuyện kể của mình có một hiệu ứng cảm xúc thật mạnh mẽ đối với  người đọc. Để có được điều đó  hình như  phải có một cách nhìn thế giới theo thứ cách thức riêng của mình, và cách diễn đạt nó. Và hình như tốt nhất  là làm sao bộc lộ cho được  cách nhìn hơi ngược đời một chút, cùng với thứ chất giọng không cần phải nhờ đến quá nhiều những từ ngữ.

Câu chuyện kể thì lúc nào cũng giành lấy việc dẫn dắt người kể chuyện. Nhưng khi nó làm tiêu tan thứ lô gíc thông thường về thời gian và không gian, thì bản thân nó không còn là một câu chuyện kể có đầu có đuôi như thường lệ.

Và thật nghịch lý làm sao khi đặt thứ không gian và thời gian như thế vào một một bối cảnh lịch sử cụ thể nào đó. Nhưng cũng thật oái oăm khi câu chuyện kể được đặt vào một bối cảnh lịch sử lại thường gây hiệu ứng mạnh mẽ ở người đọc.

Hay là chúng ta phải có nhiệm vụ gầy dựng cho bằng được một thứ triết học của thi ca. Một thứ triết học ở ngoài cả không gian và thời gian

23/9/2014

Leave a Reply

Your email address will not be published.