Truyền thuyết và không truyền thuyết

 

tháng sáu nắng bụi, đêm như đang oằn mình giữa nỗi nhọc nhằn,

tôi nằm xuống bờ cỏ, nhìn trời, đám sao trên trời cũng nhìn tôi, tôi biết đám sao trên trời cũng giống như tôi, cũng chẳng biết chút gì về những bí mật của thế kỷ đang tác động lên cuộc sống của tôi, ngay lúc chiều, khi đám người lạ mặt đột nhiên đến bắt đám trai trẻ mười lăm mười bảy trong làng, bảo là đi chống lại những thế lực thù địch, tôi và những người làng ra sức ngăn cản, bọn họ đã quát vào mặt chúng tôi, đây là thuộc về  bí mật của thế kỷ, những lời gào thét thảm thương của cha mẹ đám trẻ cũng giống như những tiếng kêu của con thú  bị thương giữa sa mạc, 
bí mật của thế kỷ là gì nhỉ, tôi nhìn trời, đem hết những hiểu biết của mình ra phán đoán, nhưng vẫn cứ thấy mờ mịt về  biến cố ban chiều, những hình ảnh đau xót  ban chiều ám ảnh mãi nghĩ ngợi của tôi,

vào khoảng nửa đêm thì tôi vùng dậy để đón tiếp người con gái ấy, nàng từ phía núi Tượng đến, người còn sực nức mùi dạ thảo,

hoa đêm, 

em đã đi hết thế gian để mang thông điệp thế kỷ đến mọi người, ông là người cuối cùng,

nàng nói,

qua ánh sao trời, tôi nhìn thấy rõ gương mặt cô gái, nàng đẹp vẻ đẹp ngoại lệ, việc nàng đến với tôi chẳng bất ngờ, vì lúc tối, khi tôi lang thang ra đồng làng, qua ngọn gió chiều hôm nàng đã nhắn gửi tôi biết đêm ấy nàng sẽ đến với tôi, chỉ hơi ngoài dự đoán một chút là nàng đã phải vượt qua rừng núi Tượng mới kịp đến với tôi trong đêm, và tôi lại là người cuối cùng nàng gặp,

em đọc thông điệp đi,

tôi nói,

nàng liền mở túi hành trang,

máu chảy lênh láng lên mặt đất,

và khói bụi bốc lên trời,

của thế kỷ này đấy,

nàng nói,

và bắt đầu đọc thông điệp của thế kỷ,

 

những vì sao rụng xuống năm nào, trần gian bắt đầu sự hiện hữu của những vật thể biết nói có tên là con người, lời nói khởi lên, trùng điệp những ngữ nghĩa, trùng điệp những phản nghĩa, những ám dụ, những dẫn dụ, chỉ dụ … mặt đất trở nên rối rắm, thấu hiểu và ngộ nhận như cặp song sinh ngỗ nghịch, những đứa con bất trị của ngôn ngữ, bước đi, và những tàn phá, bức bách của tri thức làm bùng vỡ những mô hình của nghĩ mang bao dáng vẻ  mỹ lệ của ngôn từ, , những đại tự sự tiếp tục xuất hiện trong cuộc hành trình đi về phía trước mang lại những tột cùng cho hiện hữu con người, hạnh phúc tột cùng, đau khổ tột cùng, sang trọng tột cùng, hèn hạ tột cùng… cho đến cái thế kỷ con người ngộ nhận nhau nhiều hơn, sát hại nhau nhiều hơn,

 

đọc xong thông điệp, nàng kêu mệt, nằm xuống bờ cỏ,
tôi cũng nằm xuống bên nàng,

lập tức nàng gối đầu lên cánh tay tôi, và mở banh áo của mình ra,

để cho nghĩ ngợi được thoáng đãng,
nàng nói,

và thiếp đi,

tôi bắt đầu nghĩ ngợi về lai lịch của nàng, đúng hơn là nghĩ về truyền thuyết về nàng, truyền thuyết nói rằng một ngày nào đó người con gái của dáng vẻ vô biên sẽ mang thông điệp của thế kỷ đến mọi người, và cuộc sống sẽ chấm dứt khi người con gái ấy đã gặp được người cuối cùng,

tôi không thể tin hết vào nội dung truyền thuyết, bỡi bấy giờ nàng vẫn ngủ yên lành trên cánh tay tôi, người vẫn còn sực nức mùi hoa dạ thảo núi Tượng, giấc ngủ của một sinh thể chẳng mang chút dấu vết nào của chết,

tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi ôm chặt lấy người nàng, và cũng thiếp đi trong mùi hương trinh khiết tỏa ra từ nơi thân thể của người con gái trinh khiết,

tôi không còn nhớ là khi thiếp đi trong niềm dịu dàng thân thiết của một cuộc tình bất chợt tôi đã mơ thấy những gì,

chỉ nhớ là tôi đã thức dậy vào lúc hừng đông, và nhìn thấy nàng nằm chết trên cánh tay mình,

xin chia tay em, người con gái của dáng vẻ vô biên đã chết như truyền thuyết,

tôi nói lời vĩnh biệt,

và đưa tay gõ một tiếng lên trời thử có lời giải đáp nào từ phía bí mật của thế kỷ hay không,