trong trí nhớ tôi những ngọn khói đốt đồng như những ngọn gươm đâm vào bầu trời chiều
không thể lẫn lộn được những đám mây trên bầu trời chiều với những ngọn khói đốt đồng cất lên từ những cánh đồng vừa trải qua cõi chết
nắng như sự ngẫu nhiên của tự nhiên
hay như sự chơi khăm của tự nhiên đối với con người
hay như sự bùng vỡ trước những áp lực bí mật của trời đất
tôi không biết
chỉ thấy đất đồng làng nứt nẻ thành những ô rãnh
không còn nửa giọt nước ở bên trên mặt đất
không còn nửa giọt nước ở bên dưới mặt đất
cá cua chết
con ốc con tôm chết
lúa chết
cỏ chết
cuối cùng người ta cũng phải đốt đi những tàn tích của tai họa để gầy dựng lại một khuôn mặt mới cho đồng làng
với tuổi thơ của tôi những ngọn khói đốt đồng xóa mất thứ niềm vui được ký thác vào cỏ