Thành phố cổ tích [6]

 

phố chợ và biển cả đứng bên nhau
như một sắp đặt cố ý của những nhà thiết kế chương trình xâm chiếm đất đai
những thế kỷ trước
đi đến đó là hết đường đi
chỉ còn ra biển

 

mấy lần lạc vào phố biển như nơi qui tụ những nghĩ ngợi của con người
ta cứ căng mắt nhìn vào thứ quá khứ dày đặc sử sự như luôn bị át đi bỡi tiếng biển gào

 

ta nhìn thấy vũ điệu apsara lượn lờ trên những vị quân vương luôn muốn được ngợi ca là kẻ bách chiến bách thắng, tất nhiên là chẳng có vị quân vương nào muốn bị nguyền rủa bỡi những linh hồn rã mục trong đất đai thấm máu, đâu còn có kinh thành nào ngả bóng lên biển cả, ta nhìn thấy những cơn ác mộng phủ xuống mảnh đất như bàn tay đơn độc thò ra biển cả, cơn ác mộng của thế kỷ, những con đường phố loang lổ thời gian, đào lên và lấp lại, và lại đào lên, bến nước luôn vọng lại tiếng còi tàu ẩm ướt, nỗi sợ hãi choàng lên năm tháng, ác mộng lại chuyển sang đại mộng, người ta lại bắt đầu nói về bầu trời đầy sao, các vị thần trên cao đã xuống đất bước đi cùng con người thời đại, áo gấm đang bay trong gió, bỗng giữa chừng có kẻ hấp hối vì đánh mất niềm tin, đêm, những cột đèn đường vẫn thao thức

Leave a Reply

Your email address will not be published.