Siêu hình học của người [bốn]

Đã đăng siêu hình học của người I, II,III

núi như thể  niềm cảm hứng có vẻ chẳng bình thường nếu không nói là có chút mưu toan nào đấy trong tạo dựng thế giới của tạo tác, bỗng ngoi lên, phác vẽ lên một cuộc hiện hữu khác thường từ vẻ phẳng lặng của đất, giấu ở trong nó, giấu ở trong cuộc hiện hữu đó là những gương mặt bi tráng của thời gian, nếu có một cuộc nổ lớn [big bang] thì núi là một trong những vật thể cất tiếng khóc đầu tiên, tiếng khóc chào đời, giữa hỗn mang thơ mộng, bởi buổi ban đầu ấy là thi ca của thi ca, là triết học của triết học, hết thảy là của chính nó [ mà mãi thật lâu về sau, những trăm ngàn triệu năm về sau, con người mới cướp giật những thứ gọi là thi ca và triết học về cho con người] cứ mường tượng một cuộc đùa giỡn trẻ thơ, vô ưu, và trác việt, đất nguyên sơ cứ việc bềnh bồng, nổi trôi giữa nước nguyên sơ, thời gian là niềm trinh bạch, hoàn toàn trinh bạch, cho đến lúc đất và nước bắt đầu có hình hài gần giống với thế giới của chúng ta hôm nay thì vẫn là thời gian trinh bạch, rồi bỗng một hôm, có vẻ như tạo tác bất ngờ bước vào cuộc chơi nghìn năm ngọn gió chướng thổi sau hè, tạo tác không để cho đất và nước mãi mãi là trẻ thơ hồn nhiên từ chân đến tóc [hết rồi buổi ban đầu hơi thở em dồn dập nơi ngực anh] giữa biển nguyên sơ, đất bắt đầu xô đẩy nhau, đùn đẩy nhau, trôi, giạt, lạc loài, cô độc, trong cuộc chống lại mưu toan vùi dập của tạo tác có vẻ  đất và nước vô cùng rối rắm, nếu không phải thế thì làm sao những cuộc gặp gở, tao phùng, rồi chia cắt, ly tan, đất và nước cứ nhập lại, rồi tách ra, rồi lại nhập lại, các biển lớn, nhỏ sinh ra, các núi non trùng điệp sinh ra, từ đấy là bốn biển năm châu [hay năm châu bốn biển cũng thế] từ đấy là máu, nước mắt, và sự giả dối [tạo tác có khi là sự giả dối vĩ đại], từ đấy là sự sống, sự tàn lụi, và cái chết, những gương mặt bi tráng, hiu hắt, của thời gian [chẳng có ngôn ngữ nào diễn ta nổi thời gian] từ đấy là lửa nguyên sơ ngùn ngụt trào ra từ lòng đất, từ đấy là giá băng tràn mọi nẻo, và tạo tác vẫn cứ mỉm cười [tôi vẫn nghĩ thế] với cái thế giới vừa tạo ra trong cuộc chơi đùa  tàn nhẫn, tạo tác vẫn cứ mỉm cười cho đến khi nhìn thấy con người và bao nhiêu sinh vật khác như những con kiến đang bò dưới chân một ngọn núi đang cháy hay đang run rẩy giữa giá rét, vào lúc gần sáng tôi sờ thử thấy không còn con ốc đá ngủ cạnh mình, thì biết là con ốc đã phải trở về chốn tăm tối của nó trước khi trời sáng, rồi tôi lại chìm vào giấc ngủ sâu, trong giấc ngủ sau cùng trong đêm, tôi đã vỡ ra, hóa ra ngọn núi tôi yêu tự buổi ấu thơ vẫn giấu trong nó những u uẩn, căm giận, những u uẩn gì và những căm giận nào thì tôi không biết, nhưng nó vẫn cứ giả vờ bình yên với vẻ hồn nhiên của núi, đang trong giấc ngủ sâu tôi bỗng choàng dậy bỡi những tiếng thét như xé rách bầu trời đêm, lửa từ trong lòng ngọn núi tôi yêu tự buổi ấu thơ đang ngùn ngụt trào ra, tôi chạy trối chết qua những xóm làng của thế kỷ mọi người cũng đang chạy trối chết, tôi cũng không biết những chuyện như thế có thuộc cuộc chống lại bóng tối hay không

 

giã   15PM  24.5.2018