Rốt cuộc thì bọn họ là ai

[…]

đây có phải là núi Nung hay không, ta hỏi, bỡi cứ nghĩ mình đương nằm mơ, chứ chẳng phải lạc rừng, nói là núi Nung hay nói là ở đâu cũng được, ông ấy nói, có con chim gì tựa con kênh kênh thỉnh thoảng vẫn tạt ngang qua bầu trời làng Cù ta bay tạt qua mặt ông ấy lúc ông ấy nói, thưa, bây giờ thì làm gì nữa, một người đàn ông cũng cỡ tuổi ông ấy bước vào chỗ ta và ông ấy, thưa hỏi, hãy mang hết những cuốn sách ấy đến cho ta, ông ấy nói, có vẻ như ra lệnh, trong lúc chờ người đàn ông ấy mang sách đến, ông ấy bắt đầu gặm các bắp tay và bắp chân của mình, đúng hơn không phải gặm, mà là ăn, nhưng đúng hơn cũng không phải là ăn theo nghĩa thông thường, cho nên tốt hơn cũng chớ nói là ăn, có nghĩa ở đây chẳng phải là ăn như khi ăn các thứ thịt  cá, ăn mà chẳng cần nghĩ ngợi chi, bỡi lẽ ở đây là ăn thịt người, đây là ăn từ từ, ăn bớt, ông ấy nói, cho nên, để cho có phần chính xác hơn thì cứ bảo là ông ấy gặm, bỡi lẽ gặm cũng là một cách ăn từ từ, ăn bớt, thấy ông ấy gặm thịt của ông ấy một cách ngon lành, ta không cầm lòng được, liền trườn tới, nói vừa đủ để ông ấy nghe, bỡi cứ sợ những người khác nghe thấy lời của ta thì có thể là bọn họ lôi ta đi nơi khác, ta nói là ta muốn gặm một miếng thịt của ông ấy vì ta đang rất đói, không được, ông ấy đáp, giọng dứt khoát, ta lại trườn thêm chút nữa để nói với ông ấy rằng nếu gặm như ông ấy thì ta dư sức để làm, nhưng ông ấy bảo đấy không phải là công việc của ta, đây là chuyện của người lớn, ông ấy gắt, ta liền hiểu ra, theo cái cách hiểu bấy giờ của ta là khi muốn ăn thịt của người khác thì phải làm thế nào đó, chẳng hạn phải đánh thắng người đó, chứ chẳng phải cứ muốn ăn là có thịt để ăn, hãy để đó rồi đi làm công việc khác, ông ấy nói với người đàn ông vừa mang sách tới, con chim gì đó, khi nhìn kỹ chẳng phải con kênh kênh, lại tạt qua mặt ông ấy, hay là có chuyện gì nghiêm trọng giữa ông ấy và con chim giống như con kênh kênh, ta vừa nghĩ thế thì nghe ông ấy đọc thật to, là ông ấy  nhìn ở trong sách mà đọc, nhất định là ở  gần đấy phải có  một đám người nào đó làm công việc nhái lại những gì ông ấy đang đọc,  cứ ông ấy vừa đọc xong một điều gì đó thì lập tức có người nhái lại, cũng chẳng hiểu sao lúc bấy giờ ta lại chẳng nghĩ ra đó là tiếng dội lại của vách núi,

con người là sinh vật  duy nhất trên mặt đất vừa ra khỏi lòng mẹ đã biết mình bắt đầu một cuộc sống  khổ ải, con người là sinh vật duy nhất trên mặt đất biết rằng cuối cùng thì  mình sẽ chết, 


ăn đi, ông ấy đang đọc bỗng ngưng lại, nhìn ta, bảo, bấy giờ là ta đang  đói, ta đảo mắt nhìn, người đàn ông mang sách tới đã ra khỏi nơi ấy, bấy giờ là chỉ có sách, ngoài sách ra chẳng có thứ gì gọi là để ăn, là ta đang rất đói, nhưng chẳng dám hỏi khi nhìn thấy chẳng có gì để ăn,

con người là sinh vật duy nhất  biết nhận thức, nên khi sinh ra là con người phải  được hưởng mọi thứ quyền làm người trên mặt đất, quyền ăn cơm mặc áo, quyền đi lại, quyền làm chủ bản thân mình, và  làm chủ đất nước mình,

ăn đi, ông ấy lại ngừng đọc, nhìn ta, bảo, lần này thì coi như là ta đã hiểu, rằng lúc đương đói thì không phải là cứ phải chờ cho có cơm cháo mới ăn, có nghĩa chưa có cơm cháo, nhưng người ta đã kêu cho ăn, thì người ta cho bất cứ thứ gì cũng phải ăn cho đỡ cơn đói cái đã, ta biết bấy giờ thì chỉ có  những điều ông ấy vừa mới lấy từ trong sách ra, bấy giờ thì ta bắt đầu ăn ngấu nghiến, chằng chừa một chữ nào, chẳng chừa một lời nào, ta  ngấu nghiến hết những điều ông ấy vừa mới lấy từ trong sách ra, cởi trói cho nó, ta nghe ông ấy ra lệnh cho người đàn ông mang sách vừa trở lại nơi ấy, và ta đã đứng lên, từ lúc ấy là ta cứ thấy như lúc nào ta cũng thấy no,

 

[trong tiểu thuyết RỐT CUỘC THÌ BỌN HỌ LÀ AI]