thảng thốt một âm vang
tháng tám
mùa thu đọng lại như lời ký thác của dịch chuyển
tôi bước giữa cuộc vô định
và nhìn thấy em
người con gái của cuộc dong ruổi
[ tồn tại là cuộc dong ruổi vĩ đại nhất trong những cuộc dong ruổi]
hỡi những hiện hữu biết nghĩ ngợi
chớ bao giờ để mất những cuộc hội ngô hiếm có
tôi nói với sinh thể nhỏ bé là tôi
thảng thốt một cảm thức
yêu thương
kể từ hôm nhìn thấy em
tôi chợt thấy bình yên giữa cuộc đời sóng gió
mùa thu đang rải nhung gấm lên cuộc hành trình của những kẻ đang yêu
(trích Mùa Thu của Nguyễn Thanh Hiện)